Đôi mày nhíu chặt, Lam Nguyệt Minh cảm thấy huyệt thái dương có điểm ẩn ẩn đau nhức. Bất ngờ một đôi tay ấm áp áp vào hai bên vành tai lạnh lẽo, nhẹ nhàng xoa bóp hai bên thái dương của cô.
"Đỡ đau không?"
Ngân Hà nhẹ giọng hỏi.
Lam Nguyệt Minh tâm tư nặng trĩu nãy giờ bất giác nới lõng vài phần, không khỏi cảm thấy ấm áp.
"Ừm! Cảm giác rất tốt."
"Đây là hoa dại sao ạ?"
Trong lúc xoa bóp giúp cô Ngân Hà vô tình liếc mắt đến bản vẽ trên bàn. Trang phục tinh tế trang nhã, mẫu thêu hoa xinh đẹp kỹ thuật đều đạt đến mức cao cấp nhất nhưng không hiểu tại sao lại có cảm giác không đồng nhất.
"Thật sự có cảm giác rất cao cấp!"
Ngân Hà không kềm được mà buộc miệng nói ra suy nghĩ.
Lam Nguyệt Minh có chút ngỡ ngàng cũng theo đường nhìn của cậu nhìn vào bản thêu hoa. Quả nhiên đường nét sắc sảo quá mức lại có phần trở nên hiện đại, vậy mà cô nhìn cả buổi cũng không nhận ra sai sót này, gần đây công việc đè nặng xem ra có phần quá mức căng thẳng rồi. Cô lắc đầu thở dài có phần đùa giỡn nói.
"Ai da! Già thật rồi, ngay cả chi tiết nhỏ như vậy cũng không nhìn ra..."
"Nói gì đó! Rất đẹp mà!"
Ngân Hà không nhận ra cô đang nói đùa lại còn tưởng bản thân nói sai khiến cô buồn bã, liền vòng tay ôm lấy cổ cô cằm cọ vào tóc cô nói lời an ủi.
"Đẹp cũng vô dụng, lệch khỏi chủ đề mất rồi. Người ta là cần nét hoang sơ mộc mạc nha!"
Lam Nguyệt Minh kéo đôi tay nhỏ mềm mại của Ngân Hà đang khoát lên vai mình đến nắn nắn, giả vờ rầu rĩ.
Nghe ra lo lắng trong chất giọng của cô Ngân Hà liền bị dọa sợ vội vàng kéo ghế xoay để Lam Nguyệt Minh xoay người lại đối diện mình, lo lắng xem xét sắc mặt của cô.
Cậu nắm lấy tay cô, ngồi xổm bên dưới chân cô mà nhìn lên, thoạt nhìn có phần đáng thương.
"Lần này khó như vậy sao?"
Ngân Hà nhíu mày hỏi. Cậu vẫn chưa trải qua công tác bao giờ, chưa từng nếm trải khó khăn bất lực trong công việc nhưng vẫn có thể cảm nhận được qua sắc mặt của Lam Nguyệt Minh từ nãy đến giờ.
Khóe mắt cô có phần sẫm màu, hằn lên vẻ mệt mỏi. Đôi lông mày dù có cố tình kéo giản nhưng vẫn không thể nào mất đi vẻ long lắng sớm đã in hằn. Phải chăng đã nhiều đêm mất ngủ để hoàn thành bản vẽ? Sau đó lại bị trả về là cảm giác gì đây? Nhất định là rất khó chịu đi, rất phẫn nộ đi. Nhưng cô trước sau đều bình tĩnh như vậy là dùng cách gì chế trụ cùng kìm nén cảm xúc?
Ngân Hà vừa nghĩ chỉ thấy đáy lòng càng hêm xót xa mà siếc chặt lấy tay cô.
Lam Nguyệt Minh không nói, chỉ gật đầu. Lần này không đùa nữa, là thật tình gật đầu. Phải nói là thiết kế của cô chịu ảnh hưởng quá nhiều của thời đại cùng những phong cách phương tây cho nên lại thiếu đi tính nhu hòa vốn có của trang phục phương đông, mộc mạc lại bí ẩn.
"Đừng lo lắng nữa, em biết nhiều loại hoa lắm, em giúp chị sửa."
Nói rồi cũng không đợi Lam Nguyệt Minh nói thêm bèn tự quyết cầm lấy bản vẽ cùng một xấp giấy, trở lại sô pha ngồi xuống cạnh Dương Hiếu nghĩa từ này đến giờ vẫn không đổi thái độ nâng đôi mắt lạnh lẽo nhìn hai người bọn họ show ân ái.
Lam Nguyệt Minh nhìn theo bóng dáng tràn đầy quyết tâm của Ngân Hà mà không khỏi nâng cao khóe miệng, đáy lòng nặng nề liền trở nên ấm áp vui vẻ.
Cũng không phải cô không có cách đối phó, nhưng nhìn thấy Ngân Hà bừng bừng nhiệt huyết như vậy muốn giúp mình nhất thời lại không nỡ chối từ phần tâm tư này từ cậu.
Cô đẩy ghế ra đứng dậy, cũng không quản công việc bộn về, đi xuống tầng rót cho cậu một cốc sữa ca cao mang đến đặt lên mặt bàn nơi Ngân Hà đang tập trung phác thảo.
"Đừng có quá sức, vẻ một chút thì đi ngủ đi hiểu không? Nếu không sẽ không cao lên được đâu."
Cô xoa xoa đầu cậu, nhìn Ngân hà vẽ thật say mê đột nhiên lại khiến nhiệt huyết nổi lên bừng bừng mà quên đi mệt mỏi, muốn tiếp tục quay về giải quyết công việc.
Lúc ngước lên liền nhìn thấy Dương Hiếu Nghĩa bên này rất không hiểu thời thế, chớp chớp đôi mắt mơ màng của mình mong mỏi nhìn cô, như muốn hỏi sữa ca cao không có phần gã sao?
Lam Nguyệt Minh mở miệng không hề phát ra tiếng, nhưng vẫn có thể đoán ra được lời nói qua khẩu hình, vẻ mặt mang theo ba phần vui đùa bảy phần trêu tức.
[Anh nằm mơ đi!]
Nói rồi liền đứng dậy đi mất.
"Hừ!"
Dương Hiếu Nghĩa, bĩu môi hừ một tiếng, lại vô cùng ấu trĩ nhại lại cô.
Gã ngồi yên chưa được ba phút, cảm thấy vô cùng buồn chán lại mò sang nhìn Ngân Hà chăm chú vẽ hoa.
Dương Hiếu Nghĩa theo chuyên ngành tài chính, nhưng cũng có đôi mắt thẩm mỹ đủ tốt để đánh giá nghệ thuật.
Những bông hoa thoạt nhìn đơn giản không có gì nổi bật qua từng nét vẽ thêm phần cách điệu của Ngân Hà lại cố tình trở nên thật tinh tế như có sức sống cao quý, nhưng lại không hề mất đi nét mộc mạc vốn có. Khi thì bông lau, khi thì bông cỏ, đều là những thứ đặc trưng của vùng đồng quê, không phải nơi nào cũng có thể dễ dàng nhìn thấy.
Dương Hiếu Nghĩa nhất thời cảm thấy Ngân Hà nhỏ nhắn mềm mại này quả nhiên chính là một báu vật. Đáng yêu như vậy lại tài hoa như vậy.
Nhìn đôi gò má ửng hồng, chốc chốc lại phồng lên suy tư rồi xẹp xuống tiếp tục cuối đầu phác họa. Dương Hiếu Nghĩa nhìn đến thất thần, hắn vậy mà không kềm chế được đưa véo má cậu.
'Chát'
Mu bàn tay bị đánh đau mà đỏ