"Chị họ, hiện tại cũng nên dừng lại rồi."
Lam Nguyệt Minh xoay người cùng Lam Thi Linh đối diện. Trong đôi mắt là lạnh lùng cùng thất vọng.
Cô vốn cho rằng Lam Thi Linh người chị họ tính cách mềm yếu, từ nhỏ đã luôn đứng phía sau cô nhàn nhạt mỉm cười hẳn sẽ còn một chút gì đó gọi là lương tri trong người, nhưng hóa ra chỉ có mỗi mình cô tin tưởng vào một điều viễn vông như thế.
Chân tướng luôn biết cách đâm nát lòng người, mà hết thảy Lam Nguyệt Minh có những hai lần bị đâm. Lần thứ nhất là khi Lam Thi Linh bắt cóc Ngân Hà, lần thứ hai chính là khi phát súng thứ nhất kia vang lên nhắm vào lão Từ mà bắn đến. Trong lúc hoảng loạn lòng người như thế vậy mà cô lại nhìn thấy người chị họ này nở một nụ cười tà ác vạn phần đắc ý trước khi lại tiếp tục giả trang thành một thiếu phụ mong manh như liễu rũ sương rời, sợ hãi gào khóc trước mặt bao người. Quả thực là cực phẩm, không đi tranh giải ảnh hậu thì có hơi uổng phí.
Lam Thi Linh cư nhiên có thể vì lợi ích của bản thân mà thẳng tay hủy đi một sinh mạng không chút đắng đó? Cô ta thậm chí còn muốn gϊếŧ chết cả Dương Hiếu Nghĩa đồng minh suốt bao năm trời của mình?
Lam Nguyệt Minh triệt để thất vọng... Hình ảnh người chị họ mà cô yêu thương cứ thế bị quỷ dữ gặm nuốt. Mà quỷ dữ kia kỳ thực mới là bản thể thật sự của Lam Thi Linh.
"Em nói gì vậy Nguyệt Minh? Em tin lời tên đó? Tên đó nhất định vì không chiếm được em nên mới..."
Lam Thi Linh vẫn chưa chết tâm. Cô ta thay đổi sắc mặt nhanh như chớp hướng Lam Nguyệt Minh cầu cứu, nhưng lời vẫn chưa nói hết thì đã bị âm thanh cay nghiệt kinh thường của lão Từ đánh gãy.
"Còn định ngụy biện tới bao giờ nữa? Tôi cũng đã chết đi sống lại rồi đây này, vở kịch của cô còn chưa diễn đủ?"
"Nói bậy! Tất cả đều do các người bịa dặt hảm hại tôi."
Cô ta bấu chặt lấy cánh tay Lam Húc Toàn bên cạnh.
"Chú, chú phải làm chủ cho con."
Nhưng đáp lại cô ta chỉ có ánh mắt lạnh lẽo đầy rẫy sự nghi ngờ từ Lam Húc Toàn. Ông cũng không phải già rồi liền trở nên ngu ngốc.
Lam Húc Toàn hằng giọng gọi lão Từ.
"Từ Lộ! Nếu đã sống lại rồi thì nói cho tôi biết xem, viên thiên thạch giả kia rốt cuộc là của ai?"
Lão Từ nghe câu này mới đột nhiên chợt nhớ, mình lúc nãy còn chưa nói đến điểm mấu chốt thì đã vội vàng lăn ra chết, hiện tại cũng nên trả lại cô tiểu thư kia một phát đạn lúc nãy mới được. Tuy là đạn giả nhưng bắn trúng cũng đau lắm đó.
"E hèm! Quên mất nha! Kỳ thực lúc nãy còn có chuyện chưa nói xong đã vội vàng chết đi! Thật có lỗi với Lam Thi Linh, Lam tiểu thư đây. Tôi không thể ngậm miệng lại được rồi. Ấn ký trên thiên thạch là tôi nhìn thấy, là cùng một dạng với hoa văn trên trán của cô đó Lam Thi Linh tiểu thư ạ! Cô nói xem viên thạch của cô vì sao lại chạy đến tay của Dương Hiếu Nghĩa vậy?"
"Rất có thể là do hắn đánh cắp."
Lam Thi Linh tiếp tục biện hộ.
"Ai da! Chồng cô Tống Đằng là quân nhân đó nha! Tôi cũng chưa muốn chết mà cướp đồ trên tay hắn đâu."
Dương Hiếu Nghĩa phiền chán tìm một chỗ ngồi xuống, bắt chéo chân nhàn tản cùng Lam Thi Linh tranh luận.
"Lam Thi Linh à! Ước định giữa tôi và cô đến đây chấm dứt được rồi."
Dương Hiếu Nghĩa lấy trong ngực áo ra một xấp giấy mỏng ném đến trước mặt Lam Thi Linh.
Lam Thi Linh không nhặt nó, không phải vì cô ta không muốn nhặt mà cơ bản là không thể nhặt, vì lúc cô ta vừa cử động thì Lam Húc Toàn bên cạnh đã nhanh chóng nhặt xấp giấy đó lên rồi.
Từng câu từng chữ, giấy trắng mực đen hơn nữa còn có chữ ký và con dấu của Lam Thi Linh cũng Dương Hiếu Nghĩa. Đây là hợp đồng ma quỷ mà cả hai đã ký kết với nhau thật nhiều năm trước. Mỗi một năm đều thay một bản mà điều kiện lại chẳng hề biến hóa.
Dương Hiếu Nghĩa từ đầu đến cuối đều chỉ cần Lam Thi Linh giúp gã có được Lam Nguyệt Minh, còn Lam Thi Linh là cổ phần mà Dương Hiếu Nghĩa nhận được sau khi cưới Lam Nguyệt Minh về nhà, còn có Dương Hiếu Nghĩa phải hứa với cô ta, giám sát Lam Nguyệt Minh, tước đi tự do của Lam Nguyệt Minh... Thật nhiều thật nhiều điều ác độc. Mà Lam Húc Toàn không thể nào đọc tiếp.
Cả cơ thể ông run rẩy vì tức giận. Lam Húc Toàn từ đầu đến cuối đều mang thái độ hoài nghi với Dương Hiếu Nghĩa. Ông không tin đứa cháu gái xinh đẹp hiền lành của mình có thể làm ra được những điều tệ hại như vậy. Nhưng khi thứ này phơi bày trước mắt ông, Lam Húc Toàn như bị tát vào mặt một cú thật đau, mà cú tát này lại khiến ông thức tỉnh.
"Tại sao?"
Lam Húc Toàn nhìn Lam Thi Linh, là đôi mắt thủy chung nghiêm nghị ngày thường vậy mà hiện tại lại đỏ rực lấp lánh lệ quang.
Ông thực đau lòng.
Nếu có thể bị một viên đạn xuyên thấu lồng ngực nhất định cũng không đau đớn như hiện tại, Lam Húc Toàn thầm nghĩ. Vì cái loại đau đớn chân thực nhất chính là do người thân mà mình tin tưởng gây ra.
"Chú..."
Lam Thi Linh hai hàng nước mắt tuôn rơi, trong đôi mắt là cầu xin, là bất bình, là chờ mong sự tin tưởng từ Lam Húc Toàn. Nhưng đáp lại cô ta hiện tại cũng chỉ còn thất vọng và chán ghét.
Lam Thi Linh cuối gục đầu xuống, tất cả mọi người lúc này đều cho rằng do cô ta đã quá suy sụp cùng mệt mỏi, không còn đường chối cãi. Nhưng chỉ vài giây sau đáp lại họ là tiếng cười ngạo nghễ như điên như dại của Lam Thi Linh.
"Ha ha ha! Lam Nguyệt Minh! Thủ đoạn cao minh như vậy không phải thứ mà một tên ngốc nghếch, háo sắc như Dương Hiếu Nghĩa có thể nghĩ ra được. Từ đầu đến cuối đều là cô giở trò, phá hỏng hết thảy kế hoạch của tôi có đúng không?"
"Phải! Chị họ, tất cả đều là em một tay thiết kế, chị đã có thể