"Dương Ánh Nguyệt, cậu đừng có làm bừa.
Tôi chưa muốn vì mình mà ảnh hưởng tới cậu đâu.
Huống chi như vậy với tôi quá quen rồi, chẳng cần cậu làm nhiều quá, coi chừng Dụ Sơ Minh kia gây ra hành động gì đó quá khích."
Triệu Mạc Ngôn nghe đối phương nói xong thì hai mắt ngay lập tức trợn tròn, khoảnh khắc ấy, cậu chẳng khác gì ngồi trên đống lửa đang hừng hực bốc cháy, nóng lòng nóng ruột về Dương Ánh Nguyệt.
Chàng trai kịch liệt ngăn cản, phản đối ý nghĩ trong đầu cũng như những việc cô nàng chuẩn bị thực hiện.
Nếu Dương Ánh Nguyệt thật sự xảy ra chuyện, cậu chắc chắn cảm thấy ân hận cả đời, đặc biệt cô còn vô cùng quan trọng đối với Triệu Mạc Ngôn.
Dương Ánh Nguyệt vỗ vai người đang ngồi bên cạnh, môi đỏ hơi mấp máy: "Triệu Mạc Ngôn, tôi nói…"
"Được rồi, bạn học Dương, coi như tôi xin cậu đấy." Chưa để cô nàng thốt ra hết lời, Triệu Mạc Ngôn trực tiếp mở miệng cắt ngang, cậu nhìn Dương Ánh Nguyệt chằm chằm, thái độ khẩn cầu tha thiết:
"Đừng vì tôi mà gây hại tới bản thân mình.
Tôi tự biết bảo vệ bản thân, nếu cậu mà bị làm sao thì tôi tồn tại ở đây một mình thế nào.
Dẹp vấn đề ấy sang một bên được chứ? Chúng ta cùng nhau phấn đấu cố gắng học tập, để yên một thời gian vấn đề liên quan tới tôi tự khắc lắng xuống thôi."
Thanh âm từ miệng Triệu Mạc Ngôn run rẩy tột độ, bàn tay cậu kéo lấy áo Dương Ánh Nguyệt, hốc mắt hơi đỏ lên.
Cậu cần nhanh chóng ngăn cản đối phương làm ra những chuyện khó mà kiểm soát được, hiện tại chỉ còn mình Dương Ánh Nguyệt sẵn sàng ở cạnh chàng trai thôi, với cả Triệu Mạc Ngôn cố gắng tránh mặt bọn người kia thì đảm bảo an toàn, chưa cần Dương Ánh Nguyệt đích thân ra tay bảo vệ.
Chỉ mong rằng cô được an toàn thôi.
Chứng kiến dáng vẻ cuống cuồng của Triệu Mạc Ngôn, Dương Ánh Nguyệt bất đắc dĩ thở dài một tiếng, cô hiểu rõ cậu đang muốn bản thân mình an toàn, hơn nữa dường như đối phương đang cực kỳ lo lắng cho cô, với cả Dương Ánh Nguyệt biết mình chỉ cần thấy Triệu Mạc Ngôn xuống nước cầu xin, cô nhất định mềm lòng.
Đúng như vậy, trái tim nơi lồ ng ngực người con gái mềm nhũn ra, cổ họng nghẹn ứ phát mãi chẳng ra tiếng, run rẩy nhìn chằm chằm chàng trai phía đối diện.
Cuối cùng, Dương Ánh Nguyệt mở lời: "Thôi tạm nghe cậu.
Nhưng Triệu Mạc Ngôn, nếu về sau cậu có bị tên nào bắt nạt thì phải ngay lập tức nói với tôi ngay, và tôi sẽ dùng biện pháp của mình để xử lý, cậu nghĩ cũng đừng mong ngăn cản."
Người con gái cực kỳ quyết liệt, khẳng định chắc như đinh đóng cột.
Đáp ứng Triệu Mạc Ngôn, tuy nhiên, không vì thế mà Dương Ánh Nguyệt nỡ nhìn chàng trai mình thích bị thương hay gặp bất cứ tổn hại gì cả.
Thứ Triệu Mạc Ngôn xứng đáng nhận được phải là sự vui vẻ, hạnh phúc.
Và hơn nữa, hiện tại Dương Ánh Nguyệt chưa làm gì chẳng đồng nghĩa với việc cô chấp nhận bỏ qua cho mấy kẻ như Dụ Sơ Minh kia.
"Cảm ơn cậu." Triệu Mạc Ngôn thở phào nhẹ nhõm, lúc bấy giờ trái tim cậu mới dịu xuống, gương mặt căng cứng thoáng chốc thả lỏng.
Nụ cười xuất hiện trên môi Dương Ánh Nguyệt: "Ơn nghĩa gì chứ? Chúng ta xuống căng tin một chút nhé, đi dạo cho thư thái." Cô nàng đưa ra đề nghị.
Triệu Mạc Ngôn gật đầu.
Mấy ngày sau, chàng trai luôn cố hết sức bảo vệ bản thân mình, đồng thời tránh để Dương Ánh Nguyệt nổi nóng.
Cậu cách xa Dụ Sơ Minh hàng trăm mét, luôn tìm đường khác để khỏi đụng mặt bọn họ.
Bên cạnh đó, Dương Ánh Nguyệt vẫn thân thiết với Triệu Mạc Ngôn như bình thường.
Cô thậm chí ngang nhiên ở trước mặt mọi người công khai khoác tay cậu, cười cười nói nói cực kỳ tự nhiên, hoàn toàn bỏ ngoài tai những lời bàn tán xung quanh.
Có lần, Triệu Mạc Ngôn từng hỏi: "Dương Ánh Nguyệt, chẳng lẽ cậu không sợ bạn học cô lập à? Hơn nữa bọn họ ngày ngày chú ý tới cậu nữa, nhất là những lúc ở cùng tôi."
Chàng trai cắn chặt răng, bàn tay bất giác đan xen vào với nhau, cậu lo lắng Dương Ánh Nguyệt bị mình liên lụy.
"Có gì mà phải sợ.
Yên tâm." Người con gái chỉ cười một tiếng, đưa tay vỗ ngực khẳng định chắc như đinh đóng cột: "Tôi để tâm vào mấy lời xà lơ ấy làm gì? Ăn cũng không, uống cũng không, nghe vào chỉ thêm nặng đầu, đằng nào chả bị tôi ném ra sau.
Huống chi Triệu Mạc Ngôn cậu chưa từng làm ra chuyện sai trái gì, sao tôi phải tránh xa chứ.
Nhận thức của