“Tin em? Em lấy gì ra để chứng minh bản thân không gian lận.
Dương Ánh Nguyệt, thành tích em đạt được chưa bao giờ là ổn, đừng tưởng tôi chẳng hề hay biết gì.
Với trình độ hiện tại thì em làm sao hoàn thành được đề thi này.”
Giám thị kiên quyết phủ nhận, nhất mực tin vào những gì mình chứng kiến, bỏ ngoài tai lời giải thích từ miệng Dương Ánh Nguyệt.
Thậm chí thầy giáo còn cầm lấy bài thi cô nàng đang làm giơ lên trước mặt, chỉ trích vô cùng gay gắt, mặc kệ thái độ Dương Ánh Nguyệt như thế nào đi chăng nữa đối phương hoàn toàn chả để tâm.
Bởi vì trong thâm tâm giám thị đã khẳng định một cách chắc nịch rằng lỗi sai thuộc về Dương Ánh Nguyệt.
Huống chi tài liệu còn được tìm thấy dưới bàn học người con gái đang ngồi, điều đó càng khiến giám thị tin tưởng quyết định bản thân đưa ra.
Huống chi thành tích của Dương Ánh Nguyệt trước đây dù chưa xếp ở hạng chót nhưng trong mắt giáo viên vẫn là tồi tệ.
Cô nàng bất lực chống tay lên hông, thở hồng hộc, cắn răng giải thích đến cùng: “Sao em biết được chứ? Tài liệu em chẳng chuẩn bị, bài em cũng không chép, hay để em trực tiếp làm ra trước mặt thầy thì thầy mới tin.”
Khóe môi Dương Ánh Nguyệt giật giật liên tục, cô đỡ trán, bất lực hừ lạnh một tiếng.
Năng lực cô tiến bộ ra sao mọi người hoàn toàn có thể thấy rõ, giờ cứ ở đây nghi ngờ thì được ích gì, huống chi Dương Ánh Nguyệt còn đang cảm thấy giám thị dường như có chút bảo thủ khi cứ chăm chăm trút hết tội danh lên đầu cô như vậy.
Mà trước đó khi bước vào phòng thi Dương Ánh Nguyệt đâu hề mang theo bất kỳ đồ vật bị cấm nào.
Vậy thì nguyên nhân do đâu tờ tài liệu đang nằm trước mặt rơi xuống chân cô?
Vô lý thật.
Đảm bảo là một trong những người đang ngồi trong căn phòng này dở trò chép bài, mà bị giám thị lướt qua mới hoảng loạn vứt lung tung, vô tình rơi xuống chỗ cô.
Nghiến răng nghiến lợi, trên khuôn mặt Dương Ánh Nguyệt thể hiện rõ sự bực tức, cô quét mắt một vòng quanh lớp học, dường như đang cố tình đánh giá từng người một, để xem rốt cuộc là ai dám làm không dám nhận.
Nghĩ đến đây, Dương Ánh Nguyệt bất giác cảm thấy bản thân mình thật sự quá ngây thơ, bọn họ đâu ngu đến mức đứng ra chịu toàn bộ tội danh chứ.
Người con gái đang định lên tiếng thì bị thầy giáo cắt ngang.
“Đừng nhiều lời nữa, nếu như em chẳng thể đưa ra bằng chứng thì mọi câu nói đều hoàn toàn vô ích.” Thầy giáo khoanh tay trước ngực, lạnh lùng mở miệng: “Bây giờ em ngay lập tức theo tôi xuống phòng hội đồng, để các thầy cô tự giải quyết vấn đề này.”
Dứt lời, thầy ngay lập tức nhắc nhở toàn bộ học sinh có mặt: “Các em nghiêm túc làm bài cho tôi, đừng nghĩ tới việc coi cóp hay gì cả.
Rất nhanh thôi sẽ có thầy cô giáo khác tới canh thi các em sau khi tôi đưa Dương Ánh Nguyệt xuống kia.
Đây chính là tấm gương cho các em nhìn vào, đừng ngu ngốc đến mức giống thế này để rồi rước họa vào thân.”
Khuôn mặt Dương Ánh Nguyệt ngay lập tức sa sầm, cô mấp máy môi, vốn định phản bác vì chưa chi bản thân đã bị định tội, tuy nhiên, đối phương chẳng cho cô cơ hội.
Người con gái đành ngậm ngùi theo giám thị xuống phòng hội đồng, cô nhất định phải chứng minh được mình trong sạch.
Bạc Uyển Như nhìn theo bóng lưng kẻ cô ta ghét cay ghét đắng đang dần biến mất, khóe môi cô ta xuất hiện nụ cười thỏa mãn, kéo dài tới tận mang tai, dẫu vậy, học sinh xung quanh đều tập trung làm bài nên chả ai để ý tới Bạc Uyển Như.
Trên khuôn mặt cô ta viết rõ hai chữ đắc thắng, hừ lạnh một tiếng, Bạc Uyển Như cười đểu thầm khinh bỉ Dương Ánh Nguyệt.
Dám câu dẫn bạn trai cô ta, đây chính là kết cục phải nhận.
Dù hiện tại Bạc Uyển Như chả thích Trương Lạc Vĩ là bao, tuy nhiên, cô ta chẳng thể để bản thân mất mặt được, nếu muốn chấm dứt mối quan hệ thì phải là Bạc Uyển Như mở lời trước.
Cô ta đem mọi tội danh trút hết lên đầu Dương Ánh Nguyệt, mặc định tội danh cho người con gái, vì đối phương nên Bạc Uyển Như mới bị Trương Lạc Vĩ lạnh nhạt, ghét