Chương 15
Không ngờ, chuyện lớn mà Tam ca úp úp mở mở lại là muốn hoàng thượng tứ hôn cho bọn họ.
Chúng đại thần kinh ngạc không thôi, nhưng dù có ý kiến gì cũng không dám nói ra.
Người khác không dám nói, không có nghĩa là Ngụy Thế Sơn không dám nói.
Kể từ khi Đông Phương Lạc đưa Dung Tiểu Mãn vào điện Chiêu Dương, sắc mặt của hắn đã vô cùng tồi tệ.
Con gái bảo bối của hắn từ sau chuyện lần trước vẫn còn nằm trên giường, thoi thóp đến giờ.
Con gái phải chịu tội oan ức, mà đầu sỏ lại có thể nghênh ngang bước vào cửa hoàng cung, hỏi hắn làm sao mà chịu đựng được?
Không đợi hoàng thượng mở miệng, Ngụy Thế Sơn đã đứng dậy, sắc mặt không vui nói: “Vương gia, dù chúng ta đều biết, người tìm được người trong lòng của mình, muốn cưới vợ sinh con là chuyện bình thường, nhưng ít nhất, thân phận của người đó cũng phải xứng đáng với thân phận cao quý của vương gia.”
Vừa nói, ánh mắt hắn châm chọc nhìn Dung Tiểu Mãn. “Nhưng theo hiểu biết của hạ thần, vị cô nương này chỉ là một hạ nhân trong An Nhạc vương phủ, thân phận như vậy mà lại được gả cho vương gia làm vương phi, dường như không thích hợp lắm?”
Đông Phương Lạc liếc hắn một cái.
“Vương gia đừng tức giận, hạ thần chỉ nói đúng sự thật mà thôi, dù gì thì thân phận của vương gia cao quý, khác với đám dân tầm thường, người con gái kết hôn, sinh con với người nhất định cũng phải có thân phận cao quý mới được.”
“Cao quý?” Đông Phương Lạc cười gằn, “Vậy theo ý quốc sư, ai mới hợp với bổn vương?”
Không đợi Ngụy Thế Sơn trả lời, hắn tiếp tục: “Chẳng lẽ quốc sư muốn đề cử Ngụy Kim Chi?”
“Ai da, nói đến cô con gái rượu của quốc sư, bổn vương nhớ trước đó không lâu, hình như nàng ta bị trời phạt, bị một con chó điên rượt đuổi rồi té xuống hồ Mẫu Đơn, chuyện này lúc đó gây chấn động không nhỏ đâu.”
“Một người đàn bà vô phép, kiêu ngạo chẳng coi ai ra gì, ngay cả một đứa trẻ mới bi bô tập nói cũng làm khó dễ, cho hỏi tôn quý chỗ nào?”
Hắn lạnh lùng cười một tiếng, xoay người, thân mật choàng vai Dung Tiểu Mãn, “Trong mắt bổn vương, thân phận không phải là tiêu chuẩn để đánh giá một con người, tính tình lương thiện, đối xử chân thành với người khác quan trọng hơn tất cả.”
“Nhưng mà...” Hắn chọt vào chỗ đau của Ngụy Thế Sơn: “Nếu quốc sư không muốn con gái của mình chết già trong nhà thì nên dạy dỗ nàng ta cho tốt lại. Dù gì tuổi tác cũng lớn rồi, cứ tiếp tục như vậy sớm muộn gì cũng không ai thèm lấy.”
“Ngươi...”
Thấy hai người lại muốn cãi nhau, Đông Phương Diệu không xem trò vui nữa, ho nhẹ hai tiếng: “Hai người định cãi nhau đến khi bữa tiệc kết thúc sao?”
Nghe vậy, Ngụy Thế Sơn mới tỉnh táo lại. Vừa rồi hắn quá tức giận, cho nên mới mất hết lý trí mà đi chọc giận Tam vương gia.
Về phần Đông Phương Lạc, hắn vẫn rất bình tĩnh, “Nếu quốc sư có hứng thú tiếp tục, bổn vương dĩ nhiên không từ chối.”
Dung Tiểu Mãn thấy Ngụy Thế Sơn bị làm khó dễ, trong lòng rất vui.
Trong mắt của nàng, Ngụy Thế Sơn chẳng khác gì hóa thân của ma quỷ, có lẽ lúc hắn xử trảm Hạ gia, nét mặt của hắn quá đáng sợ, cho nên hình ảnh đó vẫn khắc sâu dưới đáy lòng nàng.
Nhưng hôm nay, hắn chẳng khác gì một con chó cùng đường, bị Tam ca khiêu khích tới nỗi cả khuôn mặt đỏ bừng, cả người run rẩy nhưng không dám nói gì, nàng cảm thấy thoải mái vô cùng.
Có điều, bọn họ còn tiếp tục cãi nhau nữa, nàng sợ Tam ca sẽ bị hoàng thượng trách phạt mất.
Nàng lén ngắt vào tay hắn một cái, dùng ánh mắt bảo: tốt nhất là yên phận.
Đông Phương Lạc thấy Ngụy Thế Sơn giận đỏ cả mặt mà chẳng dám nói gì, thầm cười thoải mái trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn quay về chủ đề chính: “Hoàng thượng, về chuyện hôn sự...”
“Đợi qua Trung thu rồi trẫm sẽ suy tính chuyện này.”
Buổi tiệc Trung thu đêm đó, rốt cuộc cũng diễn ra trong tốt đẹp.
Dung Tiểu Mãn là một người giỏi quan sát, lần trước được may mắn gặp đương kim thiên tử ở ngự thư phòng, nàng không thấy có gì kỳ lạ cả. Nhưng lần gặp lại ở điện Chiêu Dương này, rốt cuộc nàng cũng thấy có điều khác thường.
Theo nàng biết, đương kim thánh thượng năm nay đã hai mươi tư, nhưng bên trong điện Chiêu Dương này, ngoài văn võ bá quan và người nhà của bọn họ ra, không có bóng dáng một phi tần nào.
Theo lý thuyết, cho dù hoàng thượng chưa lập hậu thì cũng phải có một phi tử xinh đẹp nào đó đi cùng chứ.
Dung Tiểu Mãn là một người tò mò, nàng lén giật tay áo của Đông Phương Lạc, nhỏ giọng hỏi thắc mắc của mình.
Đông Phương Lạc mới đầu ngẩn ra, nhưng sau đó, cười nói vào tai nàng: “Hai năm trước, khi hoàng huynh lên ngôi có lập hậu, nhưng không hiểu xảy ra chuyện gì mà trước một ngày lập hậu, hoàng tẩu đã bỏ trốn, để lại hoàng huynh.”
“Hả? Có chuyện như vậy sao?” Dung Tiểu Mãn sợ hết hồn. Ngay cả hoàng thượng cũng dám bỏ, vị hoàng hậu này đúng là bản lĩnh thật.
“Tuy vậy, hoàng huynh vẫn ra chiếu toàn thiên hạ rằng, đời này kiếp này cũng chỉ cưới một mình hoàng tẩu, sẽ không nạp phi tần, cho nên...” Đông Phương Lạc nhỏ giọng nói: “Hoàng huynh đã vì hoàng tẩu mà làm hòa thượng suốt hai năm nay.”
Dung Tiểu Mãn giật mình, giương mắt nhìn thoáng qua vị hoàng đế ngồi trên ghế rồng.
Đông Phương Diệu là một người đàn ông tuấn mỹ, không nói đến thân phận đế vương của hắn, chỉ cần gương mặt này, dung mạo này, không biết là có bao nhiêu cô gái muốn đâm đầu vào.
Nhưng hắn lại cam lòng “Nhược thủy tam thiên, chỉ lấy một muôi uống(*)”, người đàn ông như vậy, đừng nói là hoàng đế, dù là một người bình thường cũng khó mà làm được.
Giờ phút này, Dung Tiểu Mãn đột nhiên cảm thấy sùng bái Đông Phương Diệu.
(*) Lời thề son sắt một đời một kiếp giữa một nam một nữ.
Dù nàng không biết hoàng hậu nương nương là người ra sao, nhưng có thể làm cho đương kim thiên tử cam lòng đợi chờ chỉ mình nàng, nhất định đó không phải là người bình thường.
Bữa tiệc kết thúc, khi Dung Tiểu Mãn và Đông Phương Lạc trở về An Nhạc vương phủ đã là nửa đêm.
Người ta thường nói, trăng đêm mười lăm, sáng mười sáu là tròn nhất, giờ đã qua nửa đêm, theo lịch đã là mười sáu tháng tám, hai người trở về phủ, ngẩng mặt ngắm nhìn ánh trăng trên cao, trăng vừa lớn, vừa tròn.
Hai người họ không vào nhà nghỉ ngơi mà ngồi trên một băn ghế đá ngoài vườn, cùng nhau thưởng thức ánh trăng xinh đẹp.
Trời về thu bắt đầu đã có gió lạnh, Dung Tiểu Mãn khoác lên mình áo choàng của Đông Phương Lạc, ôm chặt hắn mà ngồi.
“Tam ca, huynh có tin trên cung trăng có Hằng Nga không?” Nàng tựa đầu vào ngực của hắn, ngẩng đầu lên như một đứa bé, ngắm nhìn vầng trăng sáng giữa bầu trời đêm kia.
Đông Phương Lạc ngắt nhẹ má nàng, “Có những chuyện, chỉ cần muội tin nó có, nó sẽ có thật. Mỗi người có một góc nhìn khác nhau, cũng như trên đời này có người hiền lành, có người độc ác, hiền lành và ác độc, chỉ cách nhau một khoảng nhỏ mà thôi.”
“Tam ca, huynh nói sâu xa quá, muội không hiểu.”
“Cái đầu heo của muội chỉ cần nhớ huynh thương muội là đủ rồi, những chuyện khác không cần muội quan