Chương 5
Mặc dù trận hỏa hoạn đó đã được ngăn chặn kịp thời, nhưng “chìa khóa của Hồng Hoang đế” tượng trưng cho lịch sử và sự tôn vinh của Bắc Nhạc đã biến mất một cách ly kỳ.
Nói đến chiếc chìa khóa của Hồng Hoang đế này, thì đây là một món bảo bối mà khó khăn lắm mới đến được tay của hoàng đế khai sinh nên Bắc Nhạc quốc - Đông Phương Minh Thuận.
Tại sao gọi là chiếc chìa khóa của Hồng Hoang đế? Bởi vì nó liên quan đến một câu chuyện được lưu truyền từ rất xưa.
Có một sách sử từng ghi lại, chỉ cần có được chiếc chìa khóa đó, cũng giống như người giải được bí mật, sẽ có thể trở thành đế vương, xưng bá thiên hạ, được vạn người kính trọng.
Đông Phương Minh Thuận vốn xuất thân cơ hàn, nhưng vô tình nhặt được món bảo vật này, cũng giải được huyền cơ bên trong nó, đã một tay lật đổ triều đại trước Đại Uyên, đăng cơ làm đế, lập nên Bắc Nhạc quốc hùng mạnh ngày nay. Mà chiếc chìa khóa đó cũng trở thành báu vật, được Đông Phương Minh Thuận đặt vào trong thái miếu của hoàng tộc, phái người ngày đêm canh gác.
Mà Hạ Tử Ngang, là một võ tướng nổi tiếng ở Bắc Nhạc quốc, từng lập nhiều chiến tích kỳ công.
Bởi vì hắn làm việc chính trực, anh dũng, cho nên được Vĩnh Viêm đế tin tưởng, trọng trách trông coi thái miếu vì thế cũng được giao cho hắn.
Không ngờ, một trận hỏa hoạn đã thiêu hủy luôn sự tin tưởng của hoàng đế đối với hắn, chìa khóa của Hồng Hoang đế mất đi, làm cho Vĩnh Viêm đế tức giận vô cùng, lại có vài đại thần góp lời thêm, nghi ngờ Hạ Tử Ngang đã lấy đi, Vĩnh Viêm đế trong cơn nóng giận đã hạ lệnh bắt toàn bộ Hạ gia, giam vào đại lao.
Hạ Tử Ngang không chịu nhận tội càng làm cho Vĩnh Viêm đế thêm giận dữ, một tờ thánh chỉ, đã giết hại cả nhà Hạ Tử Ngang, một tướng quân từng có một thời hiển hách như vậy, không ngờ bây giờ lại bị tịch thu nhà cửa, cả nhà chẳng còn ai sống sót.
Mặc dù có rất nhiều đại thần thấy oan ức thay cho Hạ Tử Ngang, nhưng báu vật tượng trưng cho sự giàu sang của Bắc Nhạc quốc thật sự đã mất dưới sự trông coi của Hạ Tử Ngang.
Nhưng cũng chỉ vì cái gọi là “vẽ tranh hổ thì dễ nhưng vẽ nên khí chất thì khó, tri nhân tri diện bất tri tâm”(*).
(*) Ý nói rằng quen với một người thì dễ, nhưng để hiểu thấu được người ấy thì rất khó.
Năm ấy, Hạ Tử Ngang chinh chiến sa trường nhiều năm, lập được nhiều công trạng hiển hách, kết quả lại bị điều đến thái miếu làm bảo vệ, đối với một tướng quân mà nói, đây là một chuyện cực kỳ sỉ nhục, hắn thà trấn thủ ở biên quan, dùng mạng của mình bảo vệ đất nước, cũng không muốn làm một người canh gác ở thái miếu.
Có lẽ vì chuyện này mà Hạ Tử Ngang mới có suy nghĩ muốn tạo phản. Người có được chìa khóa của Hồng Hoang đế, cho dù là ai, chỉ cần có thể hiểu được huyền cơ trong đó, đều có thể trở thành thiên tử, được trời cao thừa nhận. Hạ Tử Ngang muốn lật đổ Vĩnh Viêm đế để xưng vương, đó chỉ là chuyện thường tình.
Đáng tiếc sau khi hắn chết, chiếc chìa khóa của Hồng Hoang đế vẫn bặt tăm, chuyện này, sau khi Đông Phương Diệu lên ngôi cũng dần trở vào quên lãng.
Nhưng quên lãng không có nghĩa là không có ai quan tâm đến nó.
Hôm nay lâm triều, quốc sư Ngụy Thế Sơn đột nhiên nhắc đến vụ án này, vì có tin tức tiết lộ, Hạ gia năm đó, không phải là giết sạch.
“Nói như thế, Hạ Tử Ngang còn một đứa con gái còn sống sao?”
Nghe quốc sư nói vậy, Đông Phương Diệu ngồi trên ghế rồng, chống cằm trầm ngâm: “Quốc sư có biết tung tích của người đó không?”
Ngụy Thế Sơn vội vàng chắp tay lại, cung kính đáp: “Hạ thần không biết, nhưng hạ thần đã phái người điều tra rõ, năm ấy Hạ Tử Ngang có ba trai hai gái, trong đó, đứa con gái út không được ghi vào gia phả của Hạ gia. Nghe nói cô bé đó vừa ra đời không được bao lâu thì bị bệnh, đại phu chuẩn đoán có lẽ nó sống không được bao năm.”
“Năm đó, khi hạ thần đưa người đến bắt cả nhà Hạ gia thì không thấy đứa bé này, có lẽ nó đã được đưa ra ngoài, về chuyện sống hay chết, trước mắt vẫn chưa thể xác định được, nhưng Hạ Tử Ngang còn một đứa con gái là một chuyện đã rõ ràng.”
Không đợi hoàng huynh lên tiếng, Đông Phương Lạc đứng đầu ở hàng bên trái cười một tiếng, “Quốc sư, năm đó ngươi tiêu diệt toàn bộ Hạ gia, hôm nay, lại phái người đi tìm tung tích sống chết của người ta, ngươi không đuổi tận giết tuyệt thì không yên lòng sao?”
Ngụy Thế Sơn biến sắc, nghiêm nghị quay đầu về nói với hắn, “Lời nói này của vương gia thật không hợp lý, năm đó tru di Hạ gia là hạ thần phụng mệnh của tiên đế làm việc. Huống chi, chiếc chìa khóa bảo vật của Bắc Nhạc quốc ta đến giờ vẫn không rõ tung tích, hạ thần chỉ quan tâm đến an nguy của quốc gia nên mới bẩm báo lên hoàng thượng, mong muốn tìm lại đứa con này của Hạ Tử Ngang.”
“Nếu quốc sư quan tâm xã tắc như vậy, vậy sao hai tháng trước, huyện Phú Dương gặp lũ lụt, làm cho dân chúng không còn nhà để về, sao quốc sư không lấy vài trăm lượng ra để xây nhà giúp dân chúng đi?”
Sắc mặt Ngụy Thế Sơn lại càng thêm khó coi.
Những đại thần khác trên điện cũng thầm vui vẻ trong lòng.
Vị Tam vương gia này, vốn nổi tiếng có miệng lưỡi ác độc ở Bắc Nhạc quốc.
Cả triều văn võ, mặc kệ là ai, chỉ cần làm cho hắn bực bội thì cho dù là mấy giờ, ở đâu, ở trường hợp nào, hắn đều có thể dùng miệng lưỡi của mình khiến cho đối phương không còn lời gì để nói, ngay cả đương kim thánh thượng cũng không có cách nào với đứa em này.
Bây giờ, quốc sư bị Tam vương gia bắt bẻ trước mặt mọi người, những đại thần ngày thường không ưa Ngụy Thế Sơn, ngoài mặt tuy yên lặng không nói gì, nhưng trong lòng thì thầm khen ngợi Tam vương gia.
Ngụy Thế Sơn là một tên nhà giàu nổi tiếng ở Bắc Nhạc quốc, thân là quốc sư, hắn có một địa vị vô cùng quan trọng trong triều. Mạnh vì gạo, bạo vì tiền, lại là một người khôn khéo, ngày thường hắn rất khách sáo với đồng liêu, không ngang ngược, không ỷ thế như những tên nhà giàu khác, nhưng nếu ở gần lâu, sẽ cảm thấy được đó là giả nhân giả nghĩa.
Hơn nữa, sau chuyện Hạ Tử Ngang bị tịch thu nhà, tru di cửu tộc, những võ tướng có quan hệ tốt với Hạ Tử Ngang đều bất mãn với Ngụy Thế Sơn, nhiều năm trôi qua, đã làm cho triều đình chia cắt làm hai phái.
Mà Đông Phương Lạc sở dĩ không thích Ngụy Thế Sơn cũng là có nguyên nhân cả.
Hai tháng trước, trong một lần lâm triều, Ngụy Thế Sơn đã đề nghị lên thánh thượng, gả đứa con gái một của ông ta cho hắn.
Ngụy Kim Chi - con gái của Ngụy Thế Sơn, cũng là một nhân vật nổi tiếng không kém gì ông ta.
Năm nay đã hai mươi mốt rồi, đáng tiếc, thân là con gái một của quốc sư, được nâng niu chiều chuộng nên tính tình kiêu căng phách lối, thế nên dù là người bình thường hay thiếu gia công tử đều không dám đến gần cô ta.
Vào một bữa tiệc, Ngụy Kim Chi không biết sao lại thích Đông Phương Lạc, thế là trở về thì kêu cha xin hoàng thượng chỉ hôn, để Tam vương gia cưới cô ta.
Kết quả, sau khi Ngụy Thế Sơn tấu chuyện này lên, Đông Phương Lạc mặc kệ tất cả văn võ bá quan ở đây, trắng trợn hỏi ông ta: “Ngươi thấy con gái của ngươi có điểm nào xứng với bổn vương? Tại sao bổn vương phải lấy con cọp cái đó về nhà làm vương phi?”
Ngụy Thế Sơn suýt nữa xỉu vì tức.
Có mấy đại thần nhịn không được, bật cười ra tiếng.
Cho nên, không