Chương 8
Cứ tưởng rằng chuyện này sẽ biến mất hẳn sau khi hắn bình phục lại, không ngờ hoàng huynh lại nói chuyện này với Tiểu Mãn.
Hắn tức giận nhìn thoáng qua hoàng huynh, giọng điệu gắt gỏng: “Hoàng huynh nói xong chưa? Có thể bắt đầu luận công ban thưởng chưa?”
Nhìn thấy vẻ mặt buồn bực của đệ đệ nhà mình, tâm trạng của Đông Phương Diệu đột nhiên trở nên tốt hơn.
Hắn gật đầu, nói: “Dung cô nương, nhờ cô kịp thời phát hiện Kỳ Hương trong túi trà mà trẫm giữ lại được cái mạng này, trẫm vô cùng cảm kích, cho nên ban thưởng ngàn lượng vàng, một trăm cây tơ lụa, mười viên Dạ Minh Châu, coi như là bày tỏ lòng biết ơn của trẫm đối với cô.”
Dung Tiểu Mãn vẫn còn suy nghĩ về câu chuyện kia nghe vậy, ngơ ngẩn một lúc lâu sau mới tỉnh táo lại, vội vàng dập đầu tạ ơn. Ông trời ơi, một ngàn lượng vàng, sợ rằng cả đời nàng xài cũng chưa hết.
Đông Phương Lạc lại cảm thấy không vui, “Hoàng huynh, có phải huynh hơi keo kiệt rồi không, chỉ ban thưởng qua loa vậy thôi rồi đuổi ân nhân cứu mạng của mình đi sao?”
Dung Tiểu Mãn rất muốn nói với Tam ca, những thứ đó đã quá đủ rồi, đủ lắm rồi.
Đông Phương Diệu cười nói: “Không biết Tam đệ có đề nghị gì?”
Đông Phương Lạc cười cười, “Hoàng huynh, đệ biết huynh có một kho tàng cất giữ đầy các loại bảo bối. Nếu như huynh thật sự muốn đáp tạ Tiểu Mãn, vậy thì hào phóng một chút, đưa Tiểu Mãn đến đó chọn vài món đồ đi.”
“Không... không cần đâu...” Dung Tiểu Mãn ngập ngừng nói.
“Sao lại không cần? Đừng quên ngươi đã cứu mạng của hoàng thượng, nếu không thì Bắc Nhạc giang sơn sẽ ra sao đây?” Đông Phương Lạc gian xảo cười một tiếng: “Không biết hoàng huynh nghĩ như thế nào?”
Tam đệ đang muốn báo thù sao, tuy biết rõ nhưng Đông Phương Diệu cũng không thèm so đo với hắn, gọi một thái giám đến, căn dặn: “Đưa Tam vương gia và Dung cô nương đến kho tàng của trẫm đi.”
Vị thái giám đó lĩnh chỉ, đưa hai người đến kho báu riêng của hoàng đế.
Dung Tiểu Mãn vốn không dám yêu cầu gì nhiều, một ngàn lượng vàng, một trăm cây tơ lụa, mười viên Dạ Minh Châu đối với nàng mà nói đã đủ để tiêu xài cả đời rồi, dù gì thì dược liệu bán ngoài chợ không đến nỗi quá mức, vả lại, còn có vài loại thuốc phải lên núi mới hái được.
Có điều, sau khi thấy được kho báu riêng của hoàng đế, nàng thầm kêu than trong lòng.
Kho báu này không nhỏ tí nào!
Mười tám tủ quần áo lớn thật lớn được đặt rất chỉnh tề, mỗi một cái có hơn hai mươi tám ngăn kéo nhỏ được dựng thẳng.
Đông Phương Lạc giới thiệu với nàng, “Mấy năm nay, hoàng huynh sưu tầm rất nhiều bảo bối, cứ nhìn mấy cái ngăn kéo nhỏ đó thử m, dù mỗi cái chỉ đựng có một bộ đồ nhưng tất cả đều giá trị liên thành, tuyệt đối có giá trị hơn một ngàn lượng vàng kia nhiều.”
“Thật sao?”
Hắn cười nói: “Dĩ nhiên, bổn vương lừa ngươi làm gì?”
Thái giám dẫn đường xoay người lại, cung kính nói: “Vương gia, hoàng thượng đã căn dặn, Dung cô nương có thể chọn một ngăn kéo tùy thích, nhưng chỉ được chọn một cái, hơn nữa không được mở tủ ra trước. Dung cô nương chọn xong thì nói số của ngăn kéo ấy cho nô tài, nô tài sẽ mở ngăn kéo đó ra, lấy bảo bối đưa cho Dung cô nương.”
“Nhưng có nhiều ngăn kéo như vậy, làm sao ta biết bên trong có cái gì?”
“...” Thái giám dừng lại một chút, “Ở đây đều là những món bảo bối vô giá, cô nương cứ tùy ý chọn là được.”
Đông Phương Lạc chen vào hỏi: “Ngươi muốn cái gì?”
Dung Tiểu Mãn chau mày lại, suy nghĩ suốt cả buổi mới nhỏ giọng nói vào lỗ tai hắn: “Dĩ nhiên là tốt nhất, mắc nhất!”
Hắn gật đầu, xoay người nói với thái giám, “Có nghe chưa? Dung cô nương muốn thứ tốt nhất, mắc nhất, còn không mở ra hết các ngăn kéo cho Dung cô nương chọn lựa!”
“Nhưng theo quy tắc thì...”
“Quy tắc gì?”
Thái giám không dám cãi lại, đành quỳ xuống đất: “Xin vương gia đừng làm nô tài khó xử, nô tài chỉ phụng mệnh làm việc thôi.”
Dung Tiểu Mãn thấy thế, lén nắm tay áo của Đông Phương Lạc giật giật: “Tam ca, chúng ta đừng làm khó dễ người khác, ở đây có nhiều ngăn kéo như vậy, cho dù có m hết cũng phí không ít thời gian, hơn nữa, hoàng thượng đã ban thưởng cho ta nhiều thứ như vậy, dù gì ta cũng không phải người tham lam.”
Đông Phương Lạc cũng không làm khó nàng, “Nếu đã nói vậy, vậy thì tùy ý ngươi đi.” Hắn nhún nhún vai, rồi nói với thái giám đang quỳ dưới đất kia: “Đứng lên đi, bổn vương không phải người không nói đạo lý, ngươi đừng sợ, nếu đã phụng mệnh làm việc thì bổn vương không làm ngươi khó xử. Tạm thời ngươi ra ngoài cửa đợi đi, bổn vương muốn ở đây với Dung cô nương, chọn được rồi sẽ lập tức rời khỏi đây.”
Vị thái giám kia còn muốn nói thêm điều gì đó, nhưng vương gia đã nhân nhượng đến mức này rồi, đành phải theo lệnh mà làm thôi.
Đợi vị thái giám kia rời khỏi, Đông Phương Lạc cười cười mở tay ra, một vòng chìa khóa lớn xuất hiện trong lòng bàn tay của hắn.
Dung Tiểu Mãn ngẩn ra, nhịn không được nói: “Tam ca, ngươi trộm chìa khóa của người ta sao?”
Hắn không cảm thấy ngại ngùng tí nào mà còn rất hiên ngang nói: “Trộm cái gì? bổn vương chỉ mượn một chút thôi.”
“Nhưng mà...” Nàng nhỏ giọng nhắc nhở, “Nếu như để hoàng thượng biết thì sẽ bị trách phạt nặng đó.”
“Ngươi sợ cái gì? Bảo bối ở đây ít nhất cũng mười mấy ngàn thứ, cho dù mất vài cái cũng không ai phát hiện. Hơn nữa bổn vương chỉ mới nói là sẽ lấy “chính thức” một cái, còn “không chính thức” thì chưa biết chừng.”
Nhìn hắn nở nụ cười gian xảo, Dung Tiểu Mãn không khỏi rùng mình.
Tam ca nhà nàng, đúng là chẳng khác gì ác ma cả.
Sau khi được vị thái giám kia tiễn về, Dung Tiểu Mãn và Đông Phương Lạc vui vẻ cùng nhau bước ra cửa lớn của hoàng cung.
Kho báu của hoàng thượng đúng là chứa rất nhiều bảo bối có giá trị liên thành, nhưng thứ làm cho Dung Tiểu Mãn cảm thấy hứng thú là một y thư đã úa vàng.
Y thư này được viết bởi một lão nhân tự xưng là “Quái Y” vào mấy trăm năm trước, đã truyền lại toàn bộ kinh nghiệm của mình vào quyển sách này, trong sách có ghi lại rất nhiều cách luyện độc, chế thuốc, có nhiều thứ mà thậm chí nàng còn chưa được nghe qua.
Món bảo bối ngoài ý muốn này làm cho nàng hưng phấn vô cùng, đến khi xuất cung rồi vẫn còn lải nhải bên tai Đông Phương Lạc mãi.
Nhìn nàng vì một món đồ mà vui vẻ đến vậy, Đông Phương Lạc cũng vui lây, ánh mắt lấp lánh ý cười nhìn nàng.
Xe ngựa đã chờ ở ngoài cung, thấy hai người đi, phu của An Nhạc vương phủ lập tức ra đón.
Đông Phương Lạc dặn dò thị vệ đem những thứ hoàng thượng ban tặng về phủ, sau đó mang theo Dung Tiểu Mãn lên ngựa rộng rãi ngồi.
“Tiểu Mãn, kể từ khi ngươi vào kinh thành vẫn chưa đi dạo thăm quan, dù sao hôm nay cũng rảnh rỗi, nếu như ngươi có hứng thú thì theo bổn vương đi dạo.”
Nghe được đề nghị này, Dung Tiểu Mãn vô cùng vui vẻ. Đặt chân vào kinh thành không bao lâu đã bị Tam ca nhốt vào đại lao, mặc dù