***2 tháng sau1
Sáng sớm Ninh Thanh Vy thức giấc đã không thấy Uông Khắc Hạo đâu, cô vào vscn và đi xuống lầu thì thấy Uông Khắc Hạo đang nói chuyện với ai đó mà mặt khá nghiêm trọng.
" Lão già đó rất mưu mô, nhớ cẩn trọng "
" Em biết rồi, lần này em đi chắc chắn sẽ không có sai sót "
Uông Khắc Hạo ngước mặt lên nhìn Tạ Khải Trạch.
Tạ Khải Trạch 9 năm về trước trong một lần bị truy sát đã được Uông Khắc Hạo cứu vớt, anh xem Uông Khắc Hạo như ba mẹ mà nguyện vì anh làm mọi thứ kể cả hy sinh tính mạng.
" Cậu bây giờ không còn một mình nữa, làm sao cũng được nhưng phải giữ mạng mình lại,vì cậu có chuyện gì vợ cậu là người đau khổ nhất."
" Em biết rồi, cảm ơn anh đã nhắc nhở "
" Chuyện trong hắc bang cậu cứ tự mình giải quyết mà không cần hỏi ý kiến tôi, tôi tin cậu "
Uông Khắc Hạo đứng lên vỗ vai Tạ Khải Trạch.
" Em sẽ không làm anh thất vọng "
" Khải Trạch tôi xem cậu như em trai của mình, tôi mong cậu hạnh phúc.Tiền có thể kiếm lại được nhưng mạng thì lại không "
Uông Khắc Hạo nói xong bước lại gần Ninh Thanh Vy vì khi nãy cô xuống anh đã biết.
" Ăn sáng thôi " Anh nắm lấy tay cô
" Dạ, anh bàn công việc sao? "
" Ừ, nhưng xong rồi "
Cả hai đi vào phòng bếp còn Tạ Khải Trạch thì đi về hắc bang.
Cả buổi ăn Ninh Thanh Vy cứ quan sát vẻ mặt Uông Khắc Hạo, hình như anh có việc gì rất hệ trọng
" Anh à, có chuyện gì sao?"
" Không có, em ăn đi "
" Hôm nay là chủ nhật em có muốn đi đâu chơi không?" Uông Khắc Hạo hỏi tiếp
"Thôi, anh đi làm cả tuần rồi, hôm nay nghĩ ngơi đi "
" Ừ "
Cả ngồi hôm đó Uông Khắc Hạo cứ ở trong thư phòng để giải quyết công việc.
Ninh Thanh Vy cứ bồn chồn lo lắng trong lòng.
Đến chiều mát cô đi xuống tưới hoa thì Uông Khắc Hạo đi đến ôm đằng sau cô
" Sao không để người làm làm "
" Thôi, họ cũng dọn dẹp cả ngày rồi, với lại em thích tưới " Cô mỉm cười
" Thanh Vy để khi nào em trai anh về chúng ta đi trăng mật "
" Đi trăng mật sao? "
" Ừ, em muốn đi không?"
" Muốn, vậy chúng ta đi Pháp nha " Cô phấn khởi quay qua anh
" Được "
Uông Khắc Hạo cúi xuống hôn lấy môi cô, cả hai dây dưa với nhau ở vườn hoa.
Ninh Thanh Vy vì sợ người làm thấy nên đã đẩy anh ra.
" Anh kỳ quá, lỡ người khác nhìn thấy thì sao?" Cô nói nhưng tay lau miệng của mình
" Kệ bọn họ "
....Đến 10h tối cả hai ôm ấp nhau trên giường.
Uông Khắc Hạo vuốt vuốt lấy bờ vai mảnh khảnh của cô.
" Anh? sao trong nhà em không thấy hình của hai anh em anh, em chỉ thấy hình của ba mẹ "
" Cả hai đều không thích chụp ảnh "
" Vậy sao? hèn gì khi chụp ảnh cưới em cứ thấy anh cứ nhíu mày suốt làm em sợ gần chết "
" Tại sao phải sợ anh?" Anh bật cười
" À thì là lúc đó em có lên mạng xem thông tin của anh.
Người ta nói anh rất lạnh lùng tàn nhẫn, nghịch với anh sẽ chết ngay."
" Vậy nên em sợ anh?"
" Đúng vậy, thật ra là rất sợ nhưng bây giờ thì đã không còn sợ nữa " Cô ôm chằm lấy người anh
" Tại sao? "
" Vì anh là chồng em là một người dù có tàn nhẫn với bên ngoài bao nhiêu nhưng vẫn ấm áp bên em.
Hơn 3 tháng bên cạnh anh, anh lúc nào cũng chiều chuộng em và không bao giờ lớn tiếng với em, em thấy rất hạnh phúc khi bên anh "1
Uông Khắc Hạo bật cười xoay người lại đè cô dưới thân, Ninh Thanh Vy hết hồn đặt tay chắn trước ngực anh
" Thanh Vy anh yêu em ngay từ lần đầu gặp em bởi sự hồn nhiên vui tươi của em, anh biết ép cưới em là không công bằng với em nhưng anh có thể bù đắp cho em "
" Khắc Hạo anh...anh..."
" Vy, em có yêu anh không?"
Ninh Thanh Vy ngại ngùng gật đầu, Anh đưa tay sờ vào gương mặt non nớt trắng trẻo của cô
" Thanh Vy cho anh được không?" Anh