*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Chính nhi, nó..
nó sẽ thế nào ạ?”
Trần Diệu Thủ im lặng một lúc, rồi vẫn úp mở đáp: “E rằng sau khi khỏi, đi lại sẽ hơi khác với người bình thường
Tất nhiên, cũng có lẽ là y thuật của lão phu không giỏi..
Nói gì thì, trước tiên cứ phải chịu khó điều dưỡng cho tốt đã.”
Cả người Chu thị lảo đảo không đứng vững, trước mắt như hóa thành màu đen
Đi lại hơi khác với người bình thường, chẳng phải là nói sau này Chinh nhi sẽ biến thành thằng què? Không, không thể nào! Nhìn con trai đang hôn mê vì đau đớn, Chu thị cảm thấy khó có thể chấp nhận nổi
Chính nhi của bà ta mới mười sáu tuổi, còn đang tính vào Nghi Loan Vệ, sao lại thành3ra như thế này? Về sau Chinh nhi phải làm sao đây?
Thấy bà ta như vậy, Trần Diệu Thủ cũng không tiện nhiều lời
Ông để lại thuốc chữa trị vết thương cùng đơn thuốc rồi cáo từ rời đi
Trong lòng Chu thị rất xót xa, nhưng cũng biết Trần Diệu Thủ là người không thể tiếp đón qua loa, bèn sai gia nhân chuẩn bị quà lễ tươm tất, cung kính tiễn ông rời phủ.
Trần Diệu Thủ vừa đi khỏi, Chu thị cũng không ra vẻ Đại phu nhân nữa, bà ta sụp đổ ngã ngồi xuống ghế, hốc mắt đỏ hoe.
Khi Diệp Hướng Chính tỉnh lại thì cảm thấy chân trái đau buốt đến tận tim
Y rên lên một tiếng, đang định gọi người hầu thì thấy Chu thị ngồi trước giường,1nhất thời giật nảy mình.
Diệp Hướng Chinh gắng nhịn đau, hỏi: “Mẹ, mẹ..
sao vậy?” Chu thị không buồn nhúc nhích, sắc mặt u ám, ánh mắt sâu hun hút, trông rất đáng sợ
Bấy giờ, Chu thị đã lấy lại bình tĩnh phần nào
Bà ta ngẫm đi ngẫm lại mọi việc, không tài nào chấp nhận nổi bản thân đã khiến con trai thành người què
Chỉ có thể lừa mình dối người mà nghĩ: Tại sao Chinh nhi muốn đổi xe ngựa? Nếu Chinh nhi không đối xe ngựa thì tốt rồi...
Cuối cùng, bà ta nghĩ tới con hát ở gác Sướng Âm kia
Nếu không phải vì ả ta thì Chinh nhi sao có thể bị biến thành bộ dạng này?
Giờ thấy Diệp Hướng Chinh đã tỉnh lại, bà ta liền mang những bức8xúc trong lòng ra hỏi: “Chinh nhi, rốt cuộc con hát kia đã nói gì khiến con phải đổi xe ngựa với Ngu ca nhi?”
Diệp Hướng Chinh ngẩn người, tới tận bây giờ, y mới ý thức được mình đã xảy ra chuyện gì
Y lên đường đến giáo trường Đông Sơn, chẳng bao lâu thì đổi xe ngựa, sau đó xe ngựa bị lật, y bị xe ngựa đè..
Diệp Hướng Chinh bỗng trợn trừng mắt, trán đổ mồ hôi, hoảng hốt hỏi: “Con bị thương..
Vậy kỳ thi vào Nghi Loan Về thì sao ạ? Kỳ thi vào Nghi Loan Vệ làm sao giờ?” Chu thị không trả lời
Bà ta không đành lòng cho con trai biết chuyện nó đã không thể gia nhập Nghi Loan Vệ nữa
Thậm chí sau này nó đi lại9cũng sẽ khó khăn..
Bà ta phải nói thế nào đây?
Vì vậy, bà ta né tránh vấn đề này, hỏi lại lần nữa: “Con bị thương là bởi vì nghe lời con hát kia! Nói cho mẹ nghe, tại sao con phải đổi xe ngựa?”
Diệp Hướng Chinh không phải đứa trẻ lên ba, vừa nghĩ đến việc mình không có duyên với Nghi Loạn Vệ tức thì cảm thấy chân phải càng đau hơn, y ủ rũ nói: “Mẹ, Âm Niểu bảo quản giám khảo của Nghi Loan Về thích giản dị khiêm tốn, ghét nhất màu mè phô trương
Xe ngựa mẹ chuẩn bị cho con quá hoa lệ, nên con bèn đổi.”
Y thật sự muốn gia nhập Nghi Loan Vệ
Tài năng, võ nghệ đã không bằng Diệp Hướng Ngu thì buộc lòng phải7chiếm được thiện cảm của quan giám khảo trên những phương diện khác
Nhân tiện..
khiến quan giám khảo ghét Diệp Hướng Ngu cũng hay
Lúc đổi xe ngựa, y đâu ngờ sẽ xảy ra bất trắc? Suy nghĩ hiện giờ của y cũng giống Chu thị: Nếu như không đổi xe ngựa thì tốt rồi!
Nhưng trên đời này nào có “nếu như”? Con trai vừa dứt lời, Chụ thị ban đầu không dám tin vào tai mình, sau đấy giận tím mặt: “Xe ngựa đến thao trường thì dừng lại không cho vào sân, quan giám khảo làm sao nhìn thấy xe ngựa của con được? Huống hồ, có thể gia nhập Nghi Loan Về đều là con cháu nhà quyền quý, xe ngựa nhà ai mà không hoa lệ: Con hát kia đang rắp tâm hãm hại con!”
Chu thị vừa đau lòng vừa tức giận, sao con trai bà ta lại ngu ngốc đến thế? Vậy mà đi tin những lời này? Con hát ấy rõ ràng là đang hại nó! Mặt Diệp Hướng Chinh biến sắc, y vô thức lắc đầu, nói: “Không đâu, Âm Niểu sẽ không hại con đâu
Nàng ấy thích con, một lòng một dạ đợi con nạp nàng ấy vào phủ, nàng
ấy không thể.”
Chu thị hừ lạnh một tiếng, dứt khoát cắt ngang lời y: “Không à? Tới lúc này còn gì mà không thể chứ? Hiện giờ người bị thương là con, còn người đi tham gia thi vào Nghi Loan Về là Ngu ca nhi kia kìa!”
Diệp Hướng Chính nhớ đến tình ý dịu dàng của Âm Niểu, vẫn còn muốn biện hộ thêm, nhưng lại thấy Tùng ma ma vội vã đi vào
Hình như bà ta có chuyện muốn bẩm báo.
Thoạt đầu, Tùng ma ma chỉ định ghé tại Chu thị nói nhỏ
Nhưng sau khi thấy Chu thị không vui ra mặt, bà ta đành bấm bụng bẩm báo: “Đại phu nhân, Ngũ thiếu gia vừa về ạ, nói rằng..
nói rằng thiếu gia thể hiện xuất sắc, được các quan giám khảo Nghi Loan Về chọn ngay tại chỗ.” Bầu không khí đông cứng ngay tức thì, ánh mắt của Chu thị và Diệp Hướng Chính trở nên cực kỳ khó coi, sự căm hờn trong mắt không sao che giấu nổi.
Có lẽ, điều khó chịu nhất trên đời không phải bản thân bất hạnh mà là lúc mình bất hạnh, lại phát hiện kẻ khác vô cùng may mắn.
Hai mẹ con Chu thị sao có thể không ghen ghét cho được?
Còn bầu không khí của Tam phòng hiện giờ lại rất náo nhiệt
Mọi người đều vui mừng vì Diệp Hướng Ngu thi đỗ vào Nghi Loan Vệ
Diệp An Thể luôn nghiêm nghị cũng mỉm cười, vào thị thậm chí còn vui mừng quá mà rơi nước måt.
Diệp Tuy cũng vui vẻ tươi cười, nhưng trong bình tĩnh hơn họ nhiều
Nàng tới bên Diệp Hướng Ngu, cười nói: “Chúc mừng huynh! Muội biết huynh nhất định vào được Nghi Loan Về mà, anh trai muội cừ quá!” Nàng thật sự nghĩ như vậy, vì với tài năng của anh trai, chỉ cần có thể thuận lợi tham gia sát hạch vào Nghi Loan Về thì chắc chắn sẽ đỗ
Kiếp trước, anh trai từ bỏ thi tuyển vào Nghi Loan Về vì nàng
Kiếp này nàng thâm mưu tính để anh trai có thể đến thao trường một cách yên ổn
Nghi Loan Về mà nàng nợ huynh ấy ở kiếp trước, rốt cuộc có thể trả lại cho huynh ấy trong kiếp này rồi
Diệp Hướng Ngu còn chưa nguôi phấn khởi trong lòng, bèn cười đáp: “Cũng may là nhờ A Ninh quấn lấy ta hỏi chuyện mỗi ngày đấy.”
Nếu không phải A Ninh ngày ngày hỏi hắn về đạo dùng binh, hắn sẽ không để ý tới mà sửa sang lại kiến thức mình tiếp thu được, cũng không nghiền ngẫm sâu sắc như vậy
Ai có thể ngờ, kỳ thi vào Nghi Loan Về lần này ngoài võ nghệ còn phải kiểm tra về binh lược nữa chứ? Nhớ lại vẻ mặt xanh mát của đám thí sinh ở trường thi, Diệp Hướng Ngu thầm cảm thấy may mắn khôn xiết
Ngay sau đó, hắn nhớ ra một chuyện, bèn cất nụ cười đi hỏi: “Lục đệ sao rồi? Đại phu thăm khám xong nói thế nào?”
(*) Anh em họ người Trung Quốc thường xét bối phận theo độ tuổi chứ không phải xét theo bối phận cha mẹ như người Việt Nam
Do đó Lục Hướng Ngu – xếp hàng thứ năm trong nhà có bối phận cao hơn Diệp Hướng Chinh – xếp thứ sáu trong nhà, nên được quyền gọi Lục Hướng Chính là Lục đệ.
Tình hình khi đó quá hỗn loạn, lúc hắn nhảy xuống xe ngựa thì những kẻ xấu đó đã chạy mất
Hắn còn cùng phu xe và đám tùy tùng hợp sức cứu Lục đề ra
Vì để kịp thời đưa Lục đệ về phủ, hắn đã ngồi chiếc xe ngựa bị lật nghiêng kia chạy đến trường thi, còn chiếc xe lành lặn thì để dành cho Lục đệ
Hiện giờ, không biết Lục để sao rồi? Tam phòng không ai biết tình hình thương thể Diệp Hướng Chinh thế nào
Lúc đó, vào thị vốn không dám nán lại Đại phòng, bây giờ Diệp Hướng Ngu đã vào Nghi Loan Về thì bà càng không tiện đi hỏi thăm chuyện này.
Bọn họ vốn không giúp được gì cho vết thương của Chinh ca nhi, nếu giờ lại sang Đại phòng hỏi thăm, không chừng sẽ bị cho là đang khoe khoang
Cuối cùng, vẫn là Diệp An Thể lên tiếng: “Trần Diệu Thủ đã đến khám, chắc sẽ ổn thôi
Mọi người cũng không cần phải suy nghĩ quá nhiều
Ngu nhi, con đi nghỉ ngơi đi, sửa soạn cho tốt, chuẩn bị vào Nghi Loan Về là vừa.”
Mọi người đều gật đầu vâng theo, trong lòng đều có ý nghĩ sẽ giữ thái độ bình tĩnh để ứng đối
Nhưng không ngờ, hôm sau, trong cung lại đưa tin đến.