*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Mà chuyện nương nương không làm được, người của Điện Trung Tỉnh vẫn có thể làm được
Bằng không, nương nương cho rằng tại sao hôm nay bổn tọa lại tới điện Lâm Hoa?” Ý tứ của hắn quá rõ ràng: Nếu không phải nội thị Cẩu Ấn gián tiếp chuyển lời, hắn sẽ tới điện Lâm Hoa sao? Diệp Tạ mím môi, ngẩng đầu nhìn thẳng vào Uông Ấn, nói: “Đốc chủ đại nhân, lấy hoàng vị làm lời hứa là thành ý lớn nhất của ta, khẩn cầu đại nhân đồng ý.” Nàng lặp lại lời đã nói trước đó, chính là cái giá này, cũng chỉ có cái giá này thôi
Nếu ngay cả “thứ này” mà Uông Ấn cũng không có hứng thú, vậy thì..
Vậy thì Tuy nhi phải làm sao đây? Uông Ấn gõ nhẹ lên tay3vịn ghế, nhắc nhở: “Nương nương, trong cung không thiếu hoàng tử có mẹ yếu thể
Nương nương vì em gái ruột mà ngay cả đứa bé trong bụng mình cũng không tiếc, điều này thật sự khiến bổn tọa được mở mang tầm mắt.” Những lời Diệp Tự nói hắn đều chẳng lọt tai lời nào
Chỉ là hắn đã nhìn ra một điều, đó là sự bảo vệ của Diệp Tự dành cho cô gái nhỏ
Dám can đảm lấy “hoàng vị” làm lời hứa, nếu không phải rất yêu thương em gái thì với tính cách ngấm ngầm chịu đựng trước giờ, sao dám nói ra lời những như thế?
Đương nhiên, theo Uông Ấn thấy, đây mới là giá trị lớn nhất của Diệp Tự
Còn về đứa bé trong bụng nàng ta..
Bổn tọa cần gì phải ôm2khư khư đứa bé trong bụng nương nương?” Diệp Tự im lặng trong chốc lát, phúc đến thì lòng dạ cũng sáng, bèn nói: “Nhưng, người có thể khiển Độc chủ đại nhân đích thân đến cửa cầu thân cũng chỉ có em gái ta
Tương tự cái lý này, người có thể hứa hẹn với tốc chủ đại nhân cũng chỉ có người đang mang long thai" là ta thôi, đại nhân nghĩ sao?” Nàng vẫn luôn tránh nhắc đến Tuy nhi, bởi vì nàng nghĩ Tuy nhi không phải điều Uống Ẩn muốn có
Song, Uông Ẩn nói không sai
Hoàng tử có mẹ yếu thế trong cung không hề thiếu, nếu Uông Ấn nhắm vào “hoàng vị” vì sao phải chọn đứa bé trong bụng nàng? Diệp Tự hơi hoang mang, lòng tin lúc trước bỗng lung lay
Rốt cuộc Uông2Ấn muốn gì? Đương nhiên, hắn không trả lời nghi hoặc của Diệp Tự, chỉ nói một câu: “Bổn tọa nghe nói hoàng gia không có cha con, vọng tộc không có chị em
Diệp Tự nhíu chặt lông mày, khẽ vuốt ve bụng: “Đốc chủ đại nhân bản lĩnh phi phàm, có thể nhìn thấy điều mà người khác không nhìn ra được, đương nhiên cũng biết mọi thủ đoạn bẩn thỉu hèn hạ trong vọng tộc
Thánh nhân đã nói “Lục thân bất hòa, hữu từ hiếu”*
Vọng tộc không có chị em, nhưng ta chỉ có duy nhất một người em gái này thôi.” (*) Lục thân bất hòa, hữu từ hiếu: Khi các mối quan hệ thân thiết ruột thịt bất hòa thì sau đó mới biết yêu thương, tôn trọng nhau.
Tâm tính em gái nàng trước giờ9vẫn rất trẻ con, không hiểu chuyện, là một cô nương khuê các vô cùng bình thường
Như vậy thật tốt, bình thường và suôn sẻ, gả vào gia đình thích hợp nhất định cuộc sống sẽ đơn giản mà hạnh phúc
Thánh nhân đã nói “Lục thân bất hòa, hữu từ hiếu”*
Vọng tộc không có chị em, nhưng ta chỉ có duy nhất một người em gái này thôi.” (*) Lục thân bất hòa, hữu từ hiếu: Khi các mối quan hệ thân thiết ruột thịt bất hòa thì sau đó mới biết yêu thương, tôn trọng nhau.
Tâm tính em gái nàng trước giờ vẫn rất trẻ con, không hiểu chuyện, là một cô nương khuê các vô cùng bình thường
Như vậy thật tốt, bình thường và suôn sẻ, gả vào gia đình thích hợp nhất định cuộc sống sẽ đơn4giản mà hạnh phúc
Đây là hi vọng của nàng dành cho em gái mình, cũng là điều mà cuộc đời này nàng không cách nào thực hiện được
Năm đó nàng quyết định vào cung là vì hi vọng gia đình có thể bình an vui vẻ sinh sống mà không phải lo nghĩ bất cứ điều gì
Sự thật thì, nàng cứ tưởng nguyện vọng đó đã và đang đạt được, nếu như Uống đốc chủ không đích thân đến hỏi cưới Diệp Tuy
Điều này cũng đã nhắc nhở nàng: Nếu không có sức mạnh và quyền lực thì người nhà của nàng không thể sống cuộc sống đơn giản mà hạnh phúc được!
Đó quả thực là mơ ước xa vời nhất trên thế gian này
Sao nàng có thể cho rằng dựa vào uy nghiêm của hoàng thất, dựa vào danh nghĩa phi tần là có thể bảo đảm cho người nhà được bình an vui vẻ? Đúng là ngây thơ đến nực cười! Nàng cười khẽ, nói với giọng tự giễu: “Sao Đốc chủ đại nhân biết ta làm như vậy không phải vì đứa con trong bụng? Hiếm khi được Uống đốc chủ đánh giá cao thế này
Thời hạn năm năm đã đủ để đứa bé trong bụng ta tranh giành ngai vàng rồi.” Chiến lược “Lấy không tranh để tranh” trong năm năm qua là sai lầm lớn nhất của nàng
Nếu nàng có thể giành được thời gian năm năm này từ tay Uông đốc chủ thì nhất định sẽ khác
Năm năm, con của nàng lúc đó đã bắt đầu học vỡ lòng
Tuy nhi mới ngoài đôi mươi
Khi đó, con của nàng và Tuy nhi đều có cơ hội
Năm năm, thật ra chỉ là thời gian tạm nghỉ
Nàng không tin khi đó tình hình vẫn sẽ không nhìn thấy chút hi vọng nào giống như bây giờ
Uông Ấn thầm thở dài trong lòng
Thuận tân quả đúng là chị em ruột thịt với cô gái nhỏ, tấm lòng của hai nàng dành cho nhau giống hệt nhau
Cô gái nhỏ ở ngoài cũng ngày đêm vẫn nhớ mong an nguy của Thuần tần, khẩn cầu hắn lưu tâm giúp đỡ
Thậm chí, việc nàng từ chối lời cầu thân của nhà họ Cố, đồng ý gả cho hắn cũng có một phần nguyên nhân là vì suy nghĩ cho Thuần tần
Mà Thuần tần, qua lần nói chuyện này cũng đã đủ để chứng minh
Trước kia, hắn đã nhận định sai rồi, nhà họ Diệp không phải chỉ có Diệp An Thế là tạm được, những cô nương ở hậu trạch như cô gái nhỏ và Thuần tần mới thật sự là không tầm thường
Nhưng..
Trong lòng chỉ có người nhà mà không có bản thân như Thuần tần cũng không hẳn là chuyện tốt
Chỗ đáng quý của con người là tự biết trân trọng chính mình
Ngay cả bản thân mình mà cũng không thể yêu quý trân trọng thì nói gì đến bảo vệ người nhà? Vì người khác mà không vì chính mình, đó là việc chỉ các bậc thánh nhân mới làm
Như vậy quá cực khổ, thực sự không hợp với những người như cô gái nhỏ và Thuần tần.
đi mà hắn có nơi đáy lòng đã dành cho cô gái nhỏ ở ngõ Bổ Châu rồi
Yêu ai yêu cả đường đi, nên hắn cũng có phần nào coi trọng Thuần tần, chỉ là hắn vẫn không lên tiếng nhắc nhở
Nghĩ tới thì, khi Thuần tần đưa ra thời hạn năm năm, ít nhiều cũng cảm thấy đây chẳng phải chuyện tốt
Đương nhiên, số mệnh của mỗi người đều do chính người ấy nắm giữ
Còn về phần tấm lòng của Thuần tần dành cho cô gái nhỏ, hắn sẽ ghi nhớ
Hồi lâu sau, Uông Ấn gật nhẹ đầu, đáp: “Tấm lòng của nương nương, bổn tọa bèn nhận lấy vậy
Thời hạn năm năm, để xem nương nương có bản lĩnh đến đón người từ phủ của bổn tọa đi không.” Nói là vậy, nhưng trừ phi chính cô gái nhỏ muốn đi, bằng không thì..
ha ha
Dứt lời, Uông Ấn đứng lên, cất bước đi ra khỏi điện, không để ý đến ánh mắt bừng sáng của Diệp Tự ở phía sau.
Lúc rời khỏi điện Hoa Lâm, ánh mắt Uông Ấn lướt qua nội thị Cầu Ân, sau đó lập tức rời đi
Diệp Tự vẫn đang ngồi thì người ở trong điện, khuôn mặt dần nở nụ cười, hốc mắt đỏ hoe như ẩn chứa sự kiên định và kiên quyết mà không ai có thể lay chuyển
Năm năm sau, nàng nhất định sẽ bình yên đón Tuy nhira, để Tuy nhi sống nửa đời sau một cách đơn giản, suôn sẻ.