*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Sắc mặt Diệp Thân tái xanh, người lảo đảo, rơi phịch xuống ghế.
Hoạn quan, hoạn quan...
đúng rồi! Nhà công thần như phủ Lâm Xuyên Hầu, tuy không đối đầu với Đề Xưởng nhưng vẫn giữ giới hạn cuối cùng.
“Nhưng...
nhưng...
cũng không thể càn quấy như thế chứ! Nếu Tam công tử không đến đón dâu, vậy thì...
vậy thì...” Diệp Thân lẩm bẩm, không nhịn được nức nở thành tiếng, nước mắt lã chã tuôn xuống, lớp trang điểm tức thì bị nhòe đi.
Ngô Chi luống cuống, luôn mồm khuyên nhủ: “Cô nương, hôm nay là ngày vui lớn, không thể khóc..” Không phải là không thể khóc trong ngày vui lớn, nhưng người ta chỉ khóc khi rời xa cha mẹ, chứ không phải bây giờ.
Nàng ta lo lắng cho cô nương3nhà mình, càng lo lắng cho những ngày tháng sau này ở phủ Lâm Xuyên Hầu.
Dù sao nàng ta cũng là nha hoàn bồi giá của cô nương.
Bấy giờ, rèm cửa được vén lên, Từ thị đi vào, vừa thấy Diệp Thân thút thít thì không nén nổi thở dài.
“Tuy tỷ nhi, chắc hẳn cháu cũng nghe tin rồi.
Nhà họ Đường vừa cho người đến báo, Tam công tử không được khỏe, thậm chí chẳng thể ra nổi cửa, nên không thể đến đón dâu.” Bà nói.
Diệp Thân nhanh chóng tiến lên: “Nhị thẩm, sao Tam công tử lại có thể làm thế? Đây là sự sỉ nhục đối với nhà họ Diệp đấy! Ông nội chắc chắn sẽ không đồng ý đúng không?” Nàng ta bấu vào Từ thị, như thể2người chết vớ được cọc, cực kì hi vọng.
Từ thị thoáng im lặng, sau đó đáp: “Lão thái gia nổi giận đùng đùng, đã sai người đến phủ Lâm Xuyên Hầu thương lượng rồi.
E rằng chuyện này sẽ không dễ giải quyết.” Hơn nữa đã sắp đến giờ lành, nếu bên đó đã chủ định làm thế này thì việc thương lượng của lão thái gia cũng chẳng có tác dụng là bao.
Trừ khi, Thân tỷ nhi không đến phủ Lâm Xuyên Hầu nữa...
Nhưng sao có khả năng đó được? Nhìn dáng vẻ nhếch nhác của Thần tự nhi, Từ thị có chút không đành lòng.
Mặc dù bà căm ghét thủ đoạn độc ác của Chu thị, nhưng không vì thế mà có thành kiến với cháu gái mình.
E rằng chuyện này2sẽ không dễ giải quyết.” Hơn nữa đã sắp đến giờ lành, nếu bên đó đã chủ định làm thế này thì việc thương lượng của lão thái gia cũng chẳng có tác dụng là bao.
Trừ khi, Thân tỷ nhi không đến phủ Lâm Xuyên Hầu nữa...
Nhưng sao có khả năng đó được? Nhìn dáng vẻ nhếch nhác của Thần tự nhi, Từ thị có chút không đành lòng.
Mặc dù bà căm ghét thủ đoạn độc ác của Chu thị, nhưng không vì thế mà có thành kiến với cháu gái mình.
Con bé chỉ là con chim hoàng yến bị nuôi sai cách mà thôi...
Không ngờ, Diệp Thân thình lình hất tay bà ra, nhìn chòng chọc vào Từ thị với ánh mắt oán hận, dữ tợn nói: “Là bà, đúng không? Là9bà và Đào thị đã giở trò, cố ý khiển Tam công tử không đến đón dâu đúng không?” Từ thị nhất thời mù mờ,
ngây người nhìn bàn tay mình vừa bị hất ra, ngạc nhiên đáp: “Không phải...
Thân tỷ nhi, cháu...” “Đừng có ngọt nhạt kiểu ấy! Gọi Thân tỷ nhi dễ nghe gớm! Thấy ta như thế này, thực ra các ngươi hả hê chết đi được nhỉ?” Diệp Thân lập tức cắt ngang lời bà.
“Các người đều ghen ghét ta lấy được đám tốt, chỉ ước gì nhìn thấy ta sa cơ lỡ vận phải không? Hai đứa con gái ngu xuẩn béo như lợn của bà, chắc chắn không tìm nổi đám nào được như ta, nên mới tìm cách sỉ nhục ta, đúng không? Ta hận các4ngươi, ta hận các người!” Diệp Thân trợn trừng mắt, khắp người toát ra vẻ oán hận.
“Bà và Đào thị đều cùng một giuộc, nhất định là lỗi tại các người! Ta phải đi gặp ông nội, ta phải đi gặp ông nội, đòi lại công bằng!” Diệp Thân ầm ĩ kêu gào.
Nàng ta quả thực đang hoảng hốt lại rối loạn, bất chấp tất cả, không giữ phép nữa mà trút ra nỗi oán giận đã tích tụ trong lòng một thời gian dài.
“Muội muội, muội hồ đồ cái gì thế? Mau xin lỗi Nhị thẩm ngay!” Tôn thị vội vàng chạy tới, sắc mặt trắng bệch, nghiêm khắc dạy dỗ Diệp Thân.
Lúc nào rồi mà còn lớn miệng thế, cho rằng sắp rời khỏi nhà họ Diệp, không muốn sống yên ổn nữa sao? Tìm chỗ chết thì cũng đừng để liên lụy đến Đại phòng nhà họ Diệp chứ! “Muội không...” Diệp Thân bất bình phản bác, nhưng dưới ánh mắt hung dữ của Đại tẩu mình, nàng ta dần dần hạ thấp giọng xuống.
Sắc mặt Từ thị lạnh tanh, bà nói: “Không cần, ta không nhận nổi lời xin lỗi của Ngũ cô nương.
Nếu Ngũ cô nương không phục thì mau đến viện Liên Quang tìm lão thái gia đi! Ta không cản” Từ thị xoay cơ thể mập mạp, quay người nói với Tôn thị: “Có điều, giờ lành sắp đến rồi, các người vẫn nên chuẩn bị đi.” Nói xong, bà rời khỏi phòng, không buồn liếc nhìn Diệp Thân thêm cái nào nữa.
Thôi vậy, có ý tốt lại bị coi là lòng lang dạ thú, bà mà còn mềm lòng thêm lần nào nữa thì họ Từ này sẽ viết ngược lại! Từ thị tức run người, lúc này không khỏi thán phục mắt nhìn của Tam đệ muội.
Đào thị đa thờ ơ lạnh nhạt không mang đến chuyện của Đại phòng từ lâu rồi.
Cũng phải, Đại phòng cũng tự giày vò bản thân đến chết rồi, cần gì phải quan tâm đến? Lúc này, Tam đệ muội mà bà nghĩ đến đang chậm rãi đi về phía Phật đường nhà họ Diệp.