*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Diệp Thân tất nhiên cũng được nhận thêm trang sức, có điều bất kể là số lượng hay chất lượng đều thua xa của Diệp Tuy.
Bởi vậy có thể thấy, vị trí của phủ Lâm Xuyên Hầu trong lòng Diệp Cư Tiêu kém xa Uống đốc chủ.
Nhưng nếu có thể, vào thị muốn xé tan hết những thứ màu đỏ chói mắt này và vứt hết số trang sức viện Liên Quang đưa tới đi.
Nhưng bà không làm như vậy, mà chỉ có thể nén nỗi đau thương căm phẫn xuống đáy lòng, bình thản đi vào, ngắm con gái mình sớm đã trang điểm xong xuôi.
Sau này con sẽ về thăm mẹ bất cứ lúc nào.” Đào thị khẽ vuốt má Diệp Tuy, khàn giọng nói: “Tuy nhi, mẹ không nỡ...” Đào thị im lặng, phất tay cho Bội Thanh, Bội Phong và các ma ma quản sự3lui ra ngoài, hiển nhiên vì muốn nói chuyện riêng với Diệp Tuy.
“Tuy nhi, mẹ đã sắp xếp xong những gia nhân, cửa hàng hồi môn của con rồi, con phải nhớ kĩ nhé.
Quý ma ma là vú nuôi của con, có thể tin tưởng, Hải ma ma cũng có thể tin dùng...” Đào thị liên miên.
Thật ra, những điều này vào thị đều đã dặn Diệp Tuy một lượt rồi, cũng sai người chuẩn bị đầu ra đấy.
Bây giờ lại mang ra nói, chẳng qua là muốn có thêm thời gian hai mẹ con bên nhau mà thôi.
Trông thấy Đào thị, Diệp Tuy ngẩng đầu lên, mỉm cười ngọt ngào, gọi: “Mẹ, mẹ tới rồi ạ...” Bội Phong vừa mới báo chuyện mẹ nàng đã đến Phật đường lúc nãy, nàng hiểu ngay rằng nỗi buồn và sự tức giận trong lòng bà chưa thể nguôi ngoai.
Bây giờ thấy2hai vành mắt đỏ hoe ấy, ngoài cười ngọt ngào trấn an bà ra, nàng cũng không biết nên nói gì.
cổ họng vào thị như bị nghẹn, hồi lâu sau mới đáp: “Ừ, Tuy nhi đã trang điểm xong rồi.
Mẹ đến xem thử.” Diệp Tuy mặc váy cưới đỏ thẫm, đầu đội mũ phượng tinh xảo, gương mặt rạng rỡ, nàng vốn đã rất xinh đẹp giờ lại càng xinh đẹp không gì sánh bằng.
Thế nhưng bây giờ, Đào thị cảm thấy trong lòng trống trải, không còn suy nghĩ gì khác nữa.
Lúc con gái cả vào cung trở thành phi tần, hoàng gia cũng không tổ chức hôn lễ long trọng, chỉ có một cỗ kiệu từ cổng Nguyệt Hoa” được khiêng vào.
(*) Cổng Nguyệt Hoa là cổng phía Tây của hoàng cung.
Khi đó, bà đã thể sẽ không để Tuy nhi phải chịu cảnh thiệt thòi ấy, hai2vợ chồng bà sẽ cho Tuy nhi một hôn lễ long trọng tưng bừng.
Hôn lễ tưng bừng nay đã có, nhưng thà chẳng có còn hơn...
Đôi mắt vào thị dần ươn ướt, Diệp Tuy không màng đến việc làm hỏng lớp trang điểm trên mặt mà tựa
đầu vào vai bà, thấp giọng nói: “Mẹ, mẹ đừng buồn mà! Đây là điều con muốn.
“Tuy nhi, mẹ đã sắp xếp xong những gia nhân, cửa hàng hồi môn của con rồi, con phải nhớ kĩ nhé.
Quý ma ma là vú nuôi của con, có thể tin tưởng, Hải ma ma cũng có thể tin dùng...” Đào thị liên miên.
Thật ra, những điều này vào thị đều đã dặn Diệp Tuy một lượt rồi, cũng sai người chuẩn bị đầu ra đấy.
Bây giờ lại mang ra nói, chẳng qua là muốn có thêm thời gian hai mẹ con bên nhau mà thôi.
“Vâng thưa9mẹ, con biết rồi ạ.” Diệp Tuy vẫn ngả đầu trên vai Đào thị, ngoan ngoãn đáp.
Hải ma ma là người đắc lực bên cạnh mẹ nàng, bây giờ lại làm gia nhận hồi môn theo nàng đến chủ nhà họ Uông, tấm lòng của mẹ sao nàng lại không hiểu cho được? Đào thị vuốt ve đuôi trâm cài trên mũ phượng của con, nói: “Tuy nhi, sau khi con xuất giá, phải...” Bà thoáng ngưng lại, lời nói nghẹn trong cổ họng, không thể thốt ra lời.
Uông Ấn là một hoạn quan không cha không mẹ, sau này cũng không con không cái, đầu thể dặn: Phải phụng dưỡng cha mẹ chồng, chăm sóc chồng, hòa thuận với chị em dâu...
Những lời chúc phúc tha thiết ấy khác nào mỉa mai.
Trước khi con gái mình đi lấy chồng, người mẹ nào cũng sẽ căn dặn và sẽ nhét một4quyển sách dưới gối đầu của con gái.
Còn Đào thị không nói nên lời, cũng không lấy được quyển sách kia ra.
Diệp Tuy ngẩng đầu nhìn vào thị, bỗng nhiên hiểu rõ ý của mẹ mình.
Kiếp trước, trước khi nàng xuất giá, mẹ nàng cũng ngập ngừng không nói, sau đó liền đặt một quyển sách dưới gối đầu của nàng.
Nàng cố nén sự thẹn thùng, chỉ dám mở hé lật qua lật lại quyển sách ấy, trong lòng vô cùng xấu hổ.
Sau đó thì sao? Tất nhiên không cần phải nói nhiều.
Nàng nắm chặt lấy tay vào thị, an ủi: “Mẹ, mẹ yên tâm, con sẽ sống tốt, thật tốt ạ...” Đào thị rốt cuộc không nhịn được bèn ôm chặt lấy con gái, nước mắt tuôn rơi.
Bấy giờ, Từ thị vội vàng đi đến, nhìn thấy Đào thị nước mắt như mưa thì cũng rưng rưng theo.
Nhưng bà vẫn lên tiếng: “Tam đệ muội, giờ lành sắp đến, Đốc chủ đại nhân...
tới rồi.”