*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Phong bá, đốc chủ...” Nàng mở miệng, đang định hỏi Phong bá thì có linh cảm gì đấy, bèn dừng lại, nhìn về phía cửa.
Nơi đó, bức rèm bị vén lên, Uông đốc chủ bước vào.
Hắn không mặc y phục màu đỏ như thường ngày mà mặc một bộ thường phục màu xanh lam.
Màu sắc tươi mát này càng làm tôn lên vẻ đẹp của hắn.
Uông Ấn hơi sững lại, hơi thở kéo dài hơn.
Rõ ràng cô gái nhỏ không mặc áo cưới, nhưng hắn lại cảm thấy sắc mặt nàng còn đỏ hơn lúc trang điểm hôm qua.
Nàng rất đẹp, không thanh tao nhạt nhòa như những cô nương khác, mà đẹp rực rỡ, như mặt trời chói chang, khiến lòng hắn dường như nóng lên.
Hai người nhìn nhau, nhất thời im lặng không lên tiếng.
Sự lặng im này kỳ lạ khó diễn tả bằng lời,3khiến tất cả mọi người trong căn phòng cũng vô thức nín thở theo.
Dường như...
trông trẻ hơn, da cũng trắng hơn, gương mặt sáng bừng.
Chẳng biết tại sao, nhìn thấy Uống đốc chủ thế này, Diệp Tuy bỗng thấy ngượng ngùng.
Lúc này, nàng lại nhớ đến sự thực là mình và Uông đốc chủ đã thành thân.
Diệp Tuy cảm thấy mặt mình nóng như lửa đốt, nhưng vẫn nhìn về phía Uông đốc chủ, không né tránh ánh mắt của hắn.
Phong bá và mấy bà già chẳng hề có chút cảm giác tồn tại nào.
Nhưng đám Quý ma ma, Hải ma ma và Bội Thanh lại thấy mất tự nhiên, giống như không biết để tay chân vào đâu.
Uống đốc chủ, người trước mắt họ là Uống đốc chủ...
Chỉ cần nghĩ đến điều này bọn họ đã run rẩy, bắt đầu toát cả mồ hôi lạnh, hoàn2toàn không dám nhìn lấy một cái.
Diệp Tuy dần lấy lại tinh thần, nàng nhớ ra vừa rồi Phong bá nói chủ nhân có việc, không ăn sáng cùng nàng được.
Nhưng đám Quý ma ma, Hải ma ma và Bội Thanh lại thấy mất tự nhiên, giống như không biết để tay chân vào đâu.
Uống đốc chủ, người trước mắt họ là Uống đốc chủ...
Chỉ cần nghĩ đến điều này bọn họ đã run rẩy, bắt đầu toát cả mồ hôi lạnh, hoàn toàn không dám nhìn lấy một cái.
Diệp Tuy dần lấy lại tinh thần, nàng nhớ ra vừa rồi Phong bá nói chủ nhân có việc, không ăn sáng cùng nàng được.
Bây giờ đốc chủ hẳn đã xong việc nhỉ? Có khi nào hắn đã ăn sáng rồi không? Tiếp theo nên làm gì? Nàng dâu mới phải làm những gì vào ngày thứ hai sau khi2thành hôn? Dâng trà cho bố mẹ chồng, tặng giày cho chú bác, tặng trang sức cho cô thím, làm quen với các chị em dâu.
Nhưng ở phủ nhà họ Uông, chẳng phải làm bất kì việc nào trong số kể trên.
Diệp Tuy vắt óc vẫn thấy đầu óc mơ mơ màng màng, không biết nên nói gì cho phải.
Cuối cùng, nàng đành nhìn về phía Uông đốc chủ, chờ hắn mở lời trước.
Thấy nàng nhìn mình, Uông Ẩn liền thản nhiên cất tiếng sai bảo: “Phong bá, gọi hết người hầu trong phủ tới đây đi.” Hắn đến viện Tư Lai vốn chính là vì việc này.
Nếu cô gái nhỏ đã được gả tới đây, đương nhiên phải làm quen với mọi người trong phủ
rồi.
Phong bá nhận lệnh rời đi, bốn bà già Thu Thầu Đông Tàng cũng lui ra ngoài.
Còn lại Quý ma ma và Hải9ma ma liếc nhau một cái thật nhanh, cảm thấy lui ra cũng không được mà ở lại cũng không xong.
Họ là người bên cạnh phu nhân, đương nhiên phải ở lại hầu hạ.
Nhưng đốc chủ cũng đang ở đây...
trong lòng họ quả thực đang sợ hãi.
Phải làm sao bây giờ? Lúc họ còn đang chần chừ lưỡng lự thì các gia nhân của phủ nhà họ Uông đã tập trung ở ngoài sân viện Tư Lai, mà Phong bá cũng đã quay lại bẩm báo tất cả người hầu đã đến đủ, mời chủ nhân và phu nhân cho chỉ thị.
Tốc độ này khiến đám Quý ma ma trợn trừng hai mắt: Có nhanh quá hay không vậy? Chẳng lẽ phủ nhà họ Uông ít gia nhân lắm ư? Vừa ra sân viện, đừng nói là mấy người Quý ma ma, ngay cả Diệp Tuy cũng biến sắc.
Gần4một trăm gia nhân xếp hàng rất ngay ngắn, lưng ai nấy đều thẳng tắp, khi nhìn thấy Uống Ấn và Diệp Tuy, bọn họ lập tức cung kính chào: “Bái kiến xưởng công, bái kiến phu nhân!” Gần một trăm người đồng thanh nói, âm thanh vang vọng trong viện Tư Lai, gần như vọng đến tận chân trời.
Kỳ lạ là bọn họ gọi Uông Ấn là “xưởng công”.
Xưởng công, chỉ có đề kỵ của Đề Xưởng mới gọi như thế.
Chẳng lẽ tất cả gia nhân của phủ nhà họ Uông đều thuộc Đề Xưởng? Mặc dù những gia nhân này không mặc y phục Minh Xà, cũng không đeo đao Thất Tinh bên hông nhưng khí thế lẫm liệt không hề khác với đề kỵ chút nào.
Quan sát kĩ mới nhận ra, không phải ai cũng là khỏe mạnh lành lặn.
Trong bọn họ, có người thiếu một cánh tay, cũng có người bị mù một mắt, còn có người phải chống gậy.
Trong bọn họ, có gã sai vặt còn rất trẻ, cũng có gia nhân già đã lớn tuổi, nhưng nhiều hơn hết chính là những người tầm tuổi trung niên.
Trong số những người này, Diệp Tuy nhận ra người gác cổng mặt đơ.
Nàng vẫn nhớ từng nghe người này gọi Uông đốc chủ là “xưởng công”.
Những người này chắc hẳn đều là người bị Đề Xưởng đào thải, sau đó tới phủ nhà họ Uông làm gia nhân? Vậy mà hoàng thượng lại cho phép? Trong lòng Diệp Tuy suy nghĩ ngổn ngang, nhưng ngoài mặt rất bình tĩnh, dáng vẻ đàng hoàng.
Uông Ấn nhìn lướt qua Diệp Tuy, ánh mắt dịu dàng.
Hắn thản nhiên nói: “Từng người một tiến lên bái kiến phu nhân đi!”