*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. kỳ lạ thay, Diệp Tuy lại không hề có cảm giác bị xâm phạm, bị dòm ngó.
Bí mật lớn nhất cả đời chính là việc chống lại ông trời mà sống lại, đến nhũ mẫu bên nàng từ nhỏ cũng không phát hiện ra.
Triệu Tam Nương cũng không thể ngờ được chuyện ấy đâu nhỉ? Nếu vậy thì không có gì đáng sợ cả.
Nghĩ ngợi một lát, nàng hỏi thêm: “Đại nhân, để Triệu Tam Nương của tiêu cục Bất Thất đến đây hầu hạ, liệu...?” Liệu có quá thiệt thòi cho nàng ấy không? Triệu Tam Nương là tiêu sư nổi tiếng của tiểu cục Bất Thất, đây chính là trường hợp “bậc quần thoa không thua kém đấng mày râu”.
Dù sao cũng khó trách, nhà họ Diệp sa sút nên nha hoàn cũng kém cỏi hơn3rồi.
Đương nhiên vẫn giữ hai người kia bên cạnh Diệp Tuy, nhưng không thể không bổ sung vài người tài giỏi khác.
Sau này, nàng gặp những người trong cung và những người trong hoàng gia thì sẽ thấy bấy nhiêu vẫn không đủ.
Cùng lúc đó, trong sảnh Truy Y ở phía Tây Bắc chủ nhà họ Uông, Phong bá đang truyền đạt lại mệnh lệnh của Uông Ấn.
“Ý của chủ nhân là, phải có ít nhất sáu người đi theo phu nhân, không được lơ là bất cứ giây phút nào.
Đương nhiên Diệp Tuy sẽ không làm trái ý hắn, bèn trả lời: “Vậy làm phiền đại nhân rồi.” Uông Ấn nói với giọng điệu tự nhiên: “Lát nữa Phong bá sẽ dẫn vài nữ tiêu sư của tiêu cục Bất Thất đến đây, ngoài Triệu Tam Nương ra,2nàng chọn thêm mấy người trẻ tuổi đi.” Những người này đương nhiên là để làm nha hoàn cho viện Tư Lai.
Hắn biết bên cạnh nàng đã có hai nha hoàn trung thành tuyệt đối.
Có điều...
lúc hai nha hoàn này nhìn thấy hắn hoặc nhìn thấy đề kỵ là lại run rẩy, chung quy vẫn thiếu sót đôi chỗ.
Trung thành thì đủ rồi, nhưng bản lĩnh...
Mặc dù tiêu cục Bất Thất thuộc Đề Xưởng, nhưng người giỏi giang như vậy phải hầu hạ cho mình, nghĩ sao cũng thấy có chút không phải Uông Ấn chỉ lắc đầu, thờ ơ đáp: “Không sao.” Đương nhiên là hắn biết khả năng của Triệu Tam Nương nên mới sắp xếp nàng ấy ở bên cạnh cô gái nhỏ.
Người có ích phải dùng vào chỗ cần thiết nhất.
Thật ra, theo Uông Ấn,2Triệu Tam Nương vẫn còn hơi kém một chút.
Bên cạnh hắn không thiếu người được việc, lại đáng tin, bản lĩnh cao cường.
Nhưng tiếc rằng họ toàn là nam giới, không thể trở thành người để cô gái nhỏ dùng bên mình, đành phải dùng đến Triệu Tam Nương vậy.
Đương nhiên vẫn giữ hai người kia bên cạnh Diệp Tuy, nhưng không thể không bổ sung vài người tài giỏi khác.
Sau này, nàng gặp những người trong cung và những người trong hoàng gia thì sẽ thấy bấy nhiêu vẫn không đủ.
Cùng lúc đó, trong sảnh Truy Y ở phía Tây Bắc chủ nhà họ Uông, Phong bá đang truyền đạt lại mệnh lệnh của Uông Ấn.
“Ý của chủ nhân là, phải có ít nhất sáu người đi theo phu nhân, không được lơ là bất cứ giây phút nào.
Không9được để phu nhân phát hiện ra.” Phong bá nói, gương mặt không còn vẻ hiền từ nữa mà cực kì nghiêm túc.
Vương Bạch vẫn luôn ẩn thân bên cạnh Uông Ấn đang đứng trước mặt ông.
Vẻ mặt Vương Bạch cũng vô
cùng nghiêm nghị, cân nhắc hồi lâu rồi mới trả lời: “Sáu người...
Như vậy thì bên cạnh xưởng công sẽ phải giảm người rồi.” Phong bá phụ trách quản lý ám vệ, “sáu người” mà ông nhắc đến đương nhiên không phải để kỵ, mà là ám vệ ẩn nấp bí mật giống như Trịnh Thất và Vương Bạch.
Bao năm qua, rất hiếm khi ám vệ bên xưởng công có thay đổi gì, từ trước tới giờ tổng cộng cũng chỉ có hơn hai mươi người mà thôi.
Điều một người đi đã phải tốn sức suy xét, cân4nhắc vô cùng cẩn thận.
Bây giờ cùng một lúc lấy mất sáu người, Vương Bạch cảm thấy hơi đắng lòng.
Ám vệ khác với đề ky, phải nghĩ cách bổ sung mới được.
Vương Bạch còn định nói gì đó thì Phong lá đã lên tiếng: “Vương Bạch, chủ nhân có lệnh, người phụ trách nhóm sáu người này.” Nghe xong, trong lòng Vương Bạch dậy sóng.
Xưởng công sắp xếp y ẩn mình bên cạnh phu nhân ư? Y ngay lập tức cung kính nhận lệnh, đáp: “Thuộc hạ xin tuân lệnh xưởng công, nhất định sẽ bảo vệ phu nhân thật tốt!” Phong bá hơi nhướng mắt liếc nhìn Vương Bạch, còn bồi thêm câu: “Vương Bạch, chủ nhân để ngươi chứ không phải là Trịnh Thất.
Ngươi hiểu chứ?” Vương Bạch thoáng cứng đờ người lại, rồi tức thì, giống nghĩ đã hiểu ra gì đó, mặt mày dãn ra, lập tức đáp: “Thuộc hạ...
hiểu rồi!” Phong bá vỗ vai y, dặn y dẫn sáu ám vệ đã được xưởng công chọn rút đi, sau đó không nói gì nữa.
Vương Bạch hiểu chuyện như vậy là tốt.
Ông có thể yên tâm, chủ nhân cũng có thể yên tâm được rồi.
Có lẽ đã có người từng thấy Trịnh Thất, nhưng Vương Bạch thì chưa bao giờ lộ diện trước người ngoài.
Chủ nhân chọn y phụ trách nhóm ám vệ bên cạnh Diệp Tuy, dụng ý đâu chỉ dừng ở hai chữ “coi trọng”? Ngay đến chính ông, cũng bởi vì phu nhân đến nên mới trở thành quản gia trong phủ.
Sau này, thời gian ông ở lại trong phủ sẽ nhiều hơn.
Phu nhân có thể không biết tâm tư của chủ nhân, nhưng bọn họ thì khác.
Đối với bọn họ, xưởng công là ánh sáng, là chỗ dựa suốt đời không thay đổi của bọn họ.
Bây giờ, xưởng công muốn bảo vệ một người, bọn họ sẽ dốc hết khả năng, không để chủ tử thất vọng, không để phu nhân phải chịu mảy may tổn thương nào.
Sau khi Vương Bạch rời đi, Phong bá nở nụ cười: Chủ nhân đã biết bận tâm đến ai đó, rất tốt, rất tốt! Nhưng khóe miệng của ông nhanh chóng hạ xuống.
Thật đáng tiếc...
Nếu chủ nhân không phải hoạn quan thì còn tốt đến chừng nào!