*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Một lúc lâu sau, Diệp Tuy mới lên tiếng: “Bỏ kiếm xuống đi!” Nàng vừa dứt lời, Triệu Tam Nương nhanh chóng thu kiếm về, lui lại sau lưng nàng.
Động tác thu kiểm cũng nhanh đến nỗi không ai nhìn thấy rõ.
Nếu không phải Diệp Thân mềm nhũn ngã xuống đất thì giống như hết thảy chưa từng xảy ra chuyện gì.
Diệp Tuy nhìn Diệp Thân với ánh mắt lạnh lùng, trong lòng trào dâng nỗi căm phẫn mãnh liệt.
Nàng ra lệnh cho Triệu Tam Nương: “Trước giờ Dậu ngày mai, bẩm báo thật chi tiết tình hình trong nội trạch của phủ Lâm Xuyên Hầu cho ta!” “Vâng, thưa phu nhân!” Triệu Tam Nương chắp tay nhận lệnh, trong mắt hiện lên ý3cười nhẹ.
Phu nhân dặn như vậy là để ra mặt vì xưởng công? Tốt quá, tốt quá rồi!
Diệp Thân tỏ ra vô cùng kinh hãi.
Tình hình trong nội trạch của phủ Lâm Xuyên Hầu...
Diệp Tuy có ý gì? Diệp Tuy định làm gì? Đào thị cũng hết sức kinh ngạc, sửng sốt nhìn Diệp Tuy đang toát ra vẻ uy nghiêm của một người đứng đầu nội trạch, bà liền trầm lặng.
Diệp Thân là một cô nương trong nội trạch, à không, giờ đã là một phu nhân rồi, thế mà ngu xuẩn xúc phạm Uống đốc chủ không suy nghĩ.
Phế nhân, sao dám dùng từ này để nhắc tới Uông đốc chủ được? Không nói đến quyền thể hay vẻ ngoài của hắn, chỉ2cần nghĩ đến tấm lòng của hắn cũng đủ thấy đó không thể là phế nhân.
Điều này đã động đến giới hạn cuối cùng của Diệp Tuy.
Đại nhân á đại nhân...
Nàng tuyệt đối không cho phép kẻ nào chửi mắng đại nhân như thế, bất luận là vô tình hay cố ý.
Tuy nhi mới chỉ đến phủ họ Uông hai ngày mà đã khác rồi...
Trước đó, vào thị có rất nhiều điều muốn hỏi con gái mình, muốn biết nàng ở phủ họ Uông thể nào, muốn biết nàng ở đó có ổn không.
Hiện giờ nhìn thấy đám gia nhân theo sau Diệp Tuy, lại chứng kiến cảnh tượng này, bà đột nhiên cảm thấy không cần phải hỏi nữa.
“Thấy mầm biết cây”, nếu con2gái bà sống trong phủ họ Uông không được tốt, chắc chắn sẽ điên loạn giống như Diệp Thân, đầu trấn tĩnh thong dong thế này.
Tuy nhi...
Trước đó, vào thị có rất nhiều điều muốn hỏi con gái mình, muốn biết nàng ở phủ họ Uông thể nào, muốn biết nàng ở đó có ổn không.
Hiện giờ nhìn thấy đám gia nhân theo sau Diệp
Tuy, lại chứng kiến cảnh tượng này, bà đột nhiên cảm thấy không cần phải hỏi nữa.
“Thấy mầm biết cây”, nếu con gái bà sống trong phủ họ Uông không được tốt, chắc chắn sẽ điên loạn giống như Diệp Thân, đầu trấn tĩnh thong dong thế này.
Tuy nhi...
thẳng thừng hơn so với lúc ở nhà nhiều, còn đe dọa phủ9Lâm Xuyên Hầu mà không mảy may kiêng dè.
Nếu không có người che chở làm chỗ dựa, sao Tuy nhi có thể xử sự như vậy? Nhưng cho dù Uống đốc chủ có tốt hơn nữa, thì hắn cũng chỉ một hoạn quan.
Đào thị chợt đỏ hoe cả mắt, không biết nên vui hay nên buồn.
Bà nhếch khóe môi, muốn nở nụ cười nhưng nước mắt lại rơi xuống như mưa.
Diệp Tuy nhìn mẹ mình đột nhiên rơi lệ thì cũng trầm lặng theo.
Ngay sau đó, nàng đến gần vào thị, ghé sát vai bà như trước kia, cười nói: “Mẹ ơi, mẹ không cần phải lo lắng, con gái ổn lắm ạ..” Không còn gì hơn, Uông đốc chủ đã mang lại cho nàng sự4thoải mái tự tại mà nàng khao khát trong cả hai kiếp, thật sự là vậy.
Đào thị ôm lấy Diệp Tuy, đưa tay lau nước mắt, nghẹn ngào đáp: “Vậy thì tốt, vậy thì tốt rồi...” Bất kể lời Tuy nhi vừa nói là thật hay để an ủi bà thì vẫn còn thời hạn năm năm, bà nhất định sẽ đón Tuy nhi trở về.
Ánh mắt vào thị quét qua Diệp Thân đang ngã dưới đất.
Bà muốn giày vò hai mẹ con Chu thị, chẳng hề hối hận khi trở nên độc ác.
Đây là...
món nợ Chu thị phải trả cho bà.
Lúc nước mắt vào thị lã chã tuôn rơi thì có một người lặng lẽ rời khỏi viện Ánh Tú.
Rất nhanh chóng, một đề kỵ xuất hiện bên cạnh Uông Ấn đang ở tiền sảnh, ghé sát vào tai hắn thì thầm gì đó.
Uông Ấn mấp máy môi mấy câu, sau đó liền xoay người thờ ơ thoáng nhìn Đường Thủ Tĩnh một cái.
Phủ Lâm Xuyên Hầu, được lắm, được lắm!