*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. không thích, càng không thể để họ toại nguyện! Phe hoàng hậu à? Tạm thời chờ xem! Suy cho cùng hoàng thượng vẫn đang độ sung sức, hãy còn sớm để quyết định người kế vị.
Cuối cùng, hắn hạ lệnh: “Tiếp tục theo dõi! Nhất là chỗ trưởng tộc Cổ Sùng và cháu trai dòng chính Cố Chương!”
***
Lúc bấy giờ, tại nhà họ Cổ ở Nam Bình xa xôi, có người cũng đang chú ý sát sao đến tình hình của Kinh Triệu.
Cố Hưng Túc lập tức im bặt.
Cổ Chương yên lặng đứng một bên, biết mình không có quyền chen vào trong những trường hợp thế này, chỉ cần nhìn và nghe là được.
Tuy nhiên, trong mắt hắn bỗng lóe lên vẻ căm hận, sự nhục nhã khi bị từ hôn vì chuyện không như ý đều là tại Uông Ấn và3Diệp Tuy.
Sẽ có một ngày, sẽ có một ngày...
Hắn đè nén ác ý đang cuộn trào trong lồng ngực, khuôn mặt càng toát ra vẻ ôn hòa, thanh tú, phong thái hoàn toàn xứng với bốn chữ “Công tử Thanh Yến”.
Thấy vậy, Cố Sùng hài lòng gật đầu.
Theo ông ta thấy, con trai cả Cố Hưng Túc của mình làm việc nóng nảy, đã bấy nhiêu tuổi vẫn không học được cách che giấu tâm trạng, không phải người thích hợp để làm trưởng tộc.
Còn con trai thứ Cổ Kính Trì của ông ta tính tình thâm trầm, giỏi về bày mưu tính kế mà không giỏi xã giao, hơn nữa lại không cưới vợ sinh con.
Ba người con sau càng nhiều điểm khiến ông ta không vừa ý.
Duy chỉ có cháu trai trưởng Cổ Chương làm ông ta hài lòng nhất.
Cổ Chương2đã trở về nhà tổ ở Nam Bình, bởi vì không hoàn thành việc ở Kinh Triệu mà bị ông nội Cố Sùng dẫn theo để đích thân dạy bảo.
Nhờ đó, tâm tính của hắn ta đã chín chắn hơn trước rất nhiều, cũng nắm được rất nhiều bí mật.
Lúc này hắn đang ở bên cạnh Cố Sùng, nghe mật thám bẩm báo những tin tức thám thính được ở Kinh Triệu.
Nghe xong, Cố Sùng không biểu hiện ra mặt, nhưng cha của Cổ Chương là Cố Hưng Túc lại có vẻ tức giận, lạnh giọng bình phẩm: “Hoạn quan cưới vợ mà lại có uy thế đến vậy.
Chao, trời đất tác thành, hoàng thượng cũng thật hồ...” Cố Sùng hé mi mắt, lãnh đạm liếc nhìn con trai mình, không nói câu nào.
Theo ông ta thấy, con trai cả Cố Hưng Túc của mình2làm việc nóng nảy, đã bấy nhiêu tuổi vẫn không học được cách che giấu tâm trạng, không phải người thích hợp để làm trưởng tộc.
Còn con trai thứ Cổ Kính Trì của ông ta tính tình thâm trầm, giỏi về bày mưu tính kế mà không giỏi xã giao, hơn nữa lại không cưới vợ sinh con.
Ba người con sau càng nhiều điểm khiến ông ta không vừa ý.
Duy chỉ có cháu trai trưởng Cổ Chương làm ông ta hài lòng nhất.
Lúc còn nhỏ tuổi đã tài hoa hơn người, lại khiêm tốn, nhã nhặn, khi gặp chuyện thì lên kế hoạch trước rồi hành động sau, quả thực là hiếm có.
Tuy Cố Chương còn trẻ tuổi, làm việc còn non nớt, mặc dù phải chịu một số thất bại ở Kinh Triệu nhưng tính cách đã chín chắn và kiên định hơn nhiều,9điều này khiến ông ta càng thêm hài lòng.
Mai hoa hương tự khổ hàn lại, không trải qua tôi luyện và thất bại thì sao có thể gánh vác được nhà họ Cố to lớn? (*) Mai hoa hương tự khổ hàn lai: Hoa mai trải qua cái lạnh giá nên mới có hương thơm.
Vì thế, Cổ Sùng lại không cảm thấy việc bị nhà họ Diệp từ hôn là chuyện xấu, còn đã quyết định để Cố Chương đi theo bên cạnh
để đích thân chỉ dạy, chứ không nhờ phụ tá Mục Viễn Đạo nữa.
Hồi lâu sau, Cổ Sùng mới cất tiếng: “Tại vách mạch rừng, dù là nơi kín đáo thì nói chuyện cũng phải thận trọng.
Hoàng thượng là quân, là trời, chúng ta là bề tôi, là đất, bề tôi há có thể bàn luận về quân vương? Nếu hoàng thượng4đã nói là trời đất tác thành vậy thì chính là trời đất tác thành! Các con đã hiểu chưa?” Cổ Hưng Túc rất muốn thanh minh rằng thư phòng là nơi kín đáo, đầu ra người ngoài nhìn trộm? Song, ông ta xưa nay vốn e sợ uy nghiêm của cha mình, đành cố gắng ra vẻ hiểu lời dạy bảo, lúng túng không nói gì.
Cố Chương gật đầu, cung kính đáp: “Ông nội nói đúng ạ, phải cẩn thận ngay cả khi có một mình, chính là như vậy.” Cố Sùng vuốt râu cười đáp: “Không sai, phải cẩn thận ngay cả khi ở một mình.
Tự kiểm soát bản thân thì ai có thể nắm được thóp chứ?” Lần này, cả Cố Hưng Túc và Cổ Chương đều tán thành, Cố Kính Chỉ ở bên cạnh thì có vẻ như đang trầm tư.
Một lát sau, Cố Kính Chỉ lên tiếng: “Cha, Uông Ấn thành con rể nhà họ Diệp rồi.
Hắn là kẻ quyền cao chức trọng, chúng ta lợi dụng nhà họ Diệp sợ rằng lợi ít hại nhiều.
Con thấy quân cờ này không còn tác dụng nữa.” Cố Sùng khép hờ mắt, giọng điệu lãnh đạm: “Nếu đã như thế thì loại bỏ đi.
Hoàng thượng cũng nhiều con cái rồi, không cần phải giữ thêm cái thai của Thuần tần nữa.” Cổ Kính Chỉ gật đầu, cười đáp: “Nên như vậy, con không quyết đoán được như cha!” Cố Chương nghĩ một lát rồi rũ mắt nói: “Ông nội, liệu việc này có chọc giận Uông Ấn không? Nếu Đề Xưởng có ý điều tra, e không dễ che giấu.” Sau lần chạm mặt ở Kinh Triệu, đến tận bây giờ hắn ta vẫn nhớ rõ cảm giác ớn lạnh khi ở lầu Vạn Ánh.
Chưa kể việc Chương Hoa Lục chưa đầy một ngày thì đã bị bãi quan càng khiến Cố Chương thêm căm hận và căng thẳng, sợ hãi.
Cố Sùng mở mắt ra, xoa dịu cháu trai: “Chương nhi, cháu không cần phải sợ.
Việc nhà họ Cổ Tạm thời tránh mũi nhọn của Uông Ấn chỉ là không muốn để lộ kế hoạch của gia tộc vào lúc này, chứ không phải là sợ hắn.” Ngay sau đó, ông ta liền cười nhạt: “Uống Ẩn hiện giờ là kẻ quyền cao chức trọng thật nhưng không có nghĩa là tương lai được đảm bảo.
Người như vậy chỉ có một kết cục.” Ông ta nhìn đứa cháu trai trưởng mà ông ta rất coi trọng, giọng nói thêm lạnh lẽo: “Uống Ẩn cuối cùng cũng sẽ phải bỏ mạng, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Nhà họ Cố chúng ta cần gì phải chấp nhặt với một kẻ định trước là không được chết tử tế như vậy? Chương nhi, cháu hãy nhớ kĩ điều này.” Hoạn quan như Uông Ấn, trong sử sách vẫn còn còn thiếu ví dụ hay sao? Quyền cao chức trọng, dưới một người trên vạn người, đây là thứ phải dùng đến cái đầu trên cổ để đổi lấy.