*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Không biết đã trôi qua bao lâu, lúc chân trời chuyển sáng, cuối cùng điện Lâm Hoa cũng vang lên tiếng khóc của trẻ con.
Tiếng khóc cực kì vang dội này nhanh chóng truyền đến mọi cung mọi điện.
Chẳng mấy chốc sau đó, cửa điện Tử Thần nặng nề từ từ mở ra.
Uông Ấn ra lệnh cho đề kỵ rồi sửa sang lại y phục Minh Xà màu đỏ, khẽ nở nụ cười nhàn nhạt.
Hắn biết, bây giờ mới bắt đầu nguy cấp cho chính hắn.
Thuần tân nương nương của điện Lâm Hoa đã sinh hạ thành công, mẹ tròn con vuông.
Đề ky nghe lời dặn dò của Uông đốc chủ, lập tức phi như bay về phủ để3bẩm báo tin tức này cho Xưởng công phu nhân.
Lúc Diệp Tuy nhận được tin, nàng cảm thấy tảng đá lớn trong lòng tức thì được dời đi, vành mắt cũng không nhịn nổi lại đỏ hoe.
Nàng hít sâu một hơi, kìm nén tất cả những cảm xúc đang cuồn cuộn trong lòng, sau đó hỏi: “Đại nhân còn đang ở trong cung? Khi nào đại nhân mới hồi phủ?” Lúc này nàng vô cùng muốn gặp Uông đốc chủ, muốn chia sẻ với hắn niềm vui to lớn này, và muốn cảm ơn hắn.
Diệp Tuy từ từ áp tay lên lồng ngực mình, trái tim đang đập rất dữ dội, một cảm xúc lạ lẫm đang cuộn trào mãnh2liệt, có phấn khích, có vui mừng, có thôi thúc...
Đại nhân, ngài mau trở về nhé! Lúc này, trong điện Tử Thần, Vĩnh Chiêu Để đang nhìn Uống Ẩn, sắc mặt không nhìn ra vui mừng hay tức giận.
Uông Ấn hơi khom người, thưa: “Thần có tội, xin hoàng thượng thứ tội!” Vĩnh Chiêu Để mỉm cười, nếp nhăn bên miệng hiện lên rõ nét, lạnh nhạt hỏi: “Nói xem ái khanh có tội gì?” Uông Ấn rũ mắt, im lặng một lát mới đáp: “Thần nhất thời nóng lòng đã xông thẳng vào trong cung, còn dẫn theo cả người bên ngoài vào, thần có tội!” Hắn quá thẳng thắn, lần này đến lượt Vĩnh Chiêu Đế lặng thinh.
Ông ta2nhìn chằm chằm Uông Ấn, không nhìn ra được bất kì biểu cảm nào.
Vĩnh Chiêu Đề cười nhạt:” Bán Lệnh ơi Bán Lệnh, trẫm không ngờ ngươi thông minh một đời.” Nhưng lại hồ đồ trong chốc lát! Xưởng công của Đề Xưởng quả thực có quyền vào cung lúc nửa đêm, nếu Uông Ấn chỉ dẫn theo đề kỵ xông vào điện Lâm Hoa, Vinh Chiểu Đế còn có thể nhắm mắt làm ngơ.
“Đại nhân lệnh cho thuộc hạ trở về trước để báo tin cho phu nhân.” Đề kỵ trả lời rồi không nói gì thêm.
Diệp Tuy hơi dừng lại rồi hỏi tiếp: “Có phải đại nhân đang đợi bên ngoài điện Tử Thần không?” Đề kỵ ngẩng9đầu lên, liếc nhanh nhìn Diệp Tuy một cái, đáp: “Vâng.” Sao phu nhân biết xưởng công đang đứng đợi ngoài điện Tử Thần? Hình như phu nhân sớm đã đoán được điều này.
Diệp Tuy không hỏi thêm gì nữa, chỉ cho đề kỵ nọ lui ra ra ngoài, bàn tay đang giấu trong tay áo siết thành nắm đấm.
Bấy giờ, Triệu Tam Nương liền lên tiếng: “Phu nhân, người đi nghỉ trước đã, xưởng công chưa thể về nhanh như vậy đâu.” Đêm qua phu nhân hầu như không ngủ, nểu Thuần tân nương nương
đã sinh con bình an thì phu nhân có thể yên tâm rồi.
Diệp Tuy lắc đầu: “Tam Nương, đi sang bên Hạ Nhật Trai báo4một tiếng, nói rằng ta ở đây đợi đại nhân về!” Sau khi tất cả những lo lắng nặng nề đã vơi đi, trong đầu nàng bây giờ đang hiện lên cái ôm nhẹ của Uông Ấn.
Đại nhân, ngài mau trở về nhé! Lúc này, trong điện Tử Thần, Vĩnh Chiêu Để đang nhìn Uống Ẩn, sắc mặt không nhìn ra vui mừng hay tức giận.
Uông Ấn hơi khom người, thưa: “Thần có tội, xin hoàng thượng thứ tội!” Vĩnh Chiêu Để mỉm cười, nếp nhăn bên miệng hiện lên rõ nét, lạnh nhạt hỏi: “Nói xem ái khanh có tội gì?” Uông Ấn rũ mắt, im lặng một lát mới đáp: “Thần nhất thời nóng lòng đã xông thẳng vào trong cung, còn dẫn theo cả người bên ngoài vào, thần có tội!” Hắn quá thẳng thắn, lần này đến lượt Vĩnh Chiêu Đế lặng thinh.
Ông ta nhìn chằm chằm Uông Ấn, không nhìn ra được bất kì biểu cảm nào.
Vĩnh Chiêu Đề cười nhạt:” Bán Lệnh ơi Bán Lệnh, trẫm không ngờ ngươi thông minh một đời.” Nhưng lại hồ đồ trong chốc lát! Xưởng công của Đề Xưởng quả thực có quyền vào cung lúc nửa đêm, nếu Uông Ấn chỉ dẫn theo đề kỵ xông vào điện Lâm Hoa, Vinh Chiểu Đế còn có thể nhắm mắt làm ngơ.
Song, hắn lại dẫn theo cả Trần Diệu Thủ và mấy bà đỡ! Đây là hoàng cung của triều Đại An, là hoàng cung của ông ta, dám to gan dẫn theo đám dân đen ra vào như chỗ không người! Uông Ấn vẫn hơi cúi người không nhúc nhích, không mở miệng biện bạch cho mình.
Thấy thái độ của hắn, Vĩnh Chiểu Đế cảm thấy trong lòng dậy sóng, khẽ đè tay lên gậy Như Ý ở trên bàn, chậm rãi hỏi tiếp: “Bán Lệnh à...
Người dùng quyền lực trẫm cho ngươi như vậy đấy sao?” Trong lòng Vĩnh Chiểu Để lúc này không biết nên nói là tức giận hay thất vọng.
Ông ta có thể nâng Uông Ấn lên trời nhưng không thể chịu được việc hắn ngu xuẩn như vậy! Đốc chủ của Đề Xưởng, thủ lĩnh Điện Trung Tỉnh, là vũ khí sắc bén giết người không ghê tay, sao lại có vẻ bắt đầu bị cùn đi rồi? Uông Ấn ngẩng đầu lên, vẻ mặt vẫn lãnh đạm, chỉ đáp: “Hoàng thượng, thần nửa đêm khó ngủ, như có trực giác mách bảo.
Đúng lúc đề kỵ đến báo Thuần tần nguy kịch, trong chốc lát thần...” Hắn đột nhiên dừng lại, nhìn thẳng vào Vĩnh Chiêu Đế, không hề né tránh: “Trong chốc lát thần không kịp nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy nhất định phải cứu Thuần tần và hoàng tử.” Uông Ấn giải thích theo như những lời cô gái nhỏ đã dặn mình.