*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Tuy nhiên, khi các binh lính Tả Dực Vệ trấn giữ những chất kiểm tra này nhìn thấy một cỗ xe ngựa nào đó từ xa chạy tới thì lập tức buông trường đao xuống, không dám ngăn cản.
Cỗ xe ngựa toàn màu đen, không có bất cứ ký hiệu đặc biệt nào, xung quanh chỉ có mấy bóng dáng đỏ rực theo sát như hình với bóng.
Đây là Uông đốc chủ, tất cả binh lính Tả Dực Vệ đều biết rõ điều này.
Lúc xe đi qua, bọn họ vô thức đồng loạt nín thở tập trung tinh thần, thậm chí không dám liếc nhìn.
Trong điện Tử Thần, sau khi Uông Ấn hành lễ, Vĩnh Chiêu Đế liền cười nói: “Ái khanh không cần đa lễ, không cần đa lễ.” Bởi vì ông ta đang cười nên hai đường pháp lệnh3hằn sâu như thể dao khắc.
(*) Đường pháp lệnh: nếp hằn từ hai bên cánh mũi chạy xuống cằm
Ông ta quan sát Uông Ấn, thấy bước chân hắn vững vàng, sống lưng thẳng tắp, mặt mày lãnh đạm, da trắng như tuyết, không nhìn ra được chút tiều tụy tái xám nào, không khác gì ngày thường.
Vĩnh Chiêu Để thu lại ánh mắt, thở dài nói: “Ái khanh, trẫm đã nghe chuyện của Hi Bình.
Đều tại trẫm cưng chiều Hi Bình, con bé này càn quấy quá!” “Hoàng thượng anh minh! Đó không phải là điện hạ càn quấy, chỉ là thần chấp chưởng Đề Xưởng và Điện Trung Tỉnh, quả thực đã khiến nhiều người bất mãn trong lòng...” Uông Ấn khom lưng đáp.
Cỗ xe nhanh chóng dừng lại trước cổng hoàng cung, lính canh và nội thị trông giữ cổng2cung sớm đã đứng đợi ở hai bên.
Uông Ấn xuống xe rồi rảo bước đi vào trong, đằng trước là nội thị khom lưng dẫn đường, theo sau là mấy đề ky nghiêm trang.
“Xưởng công, Tam công chúa đã rời khỏi điện Tử Thần.
Lúc đi ra, sắc mặt công chúa trắng bệch, hai mắt đỏ hoe.” Nội thị vừa dẫn đường vừa nói nhỏ.
Tam công chúa chính là công chúa Hi Bình.
Uông Ấn chỉ khẽ gật đầu, không nói gì.
Hẳn bước đi thong thả, nhưng khi sắp bước vào điện Tử Thần thì bước chân hơi mở rộng, mũi chân choãi ra theo kiểu ngoại bát tự.
Nội thị đang đứng chờ bên ngoài điện Tử Thần cung kính nói: “Hoàng thượng đang đợi đốc chủ ạ.
Xin mời độc chủ!” Nội thị này cúi gằm đầu, không nhìn thấy rõ nét mặt.
Y nhẹ3nhàng di chuyển bước chân, gót chân choãi ra, nhìn kỹ mũi chân giống như chụm theo kiểu nội bát tự.
(*) Đường pháp lệnh: nếp hằn từ hai bên cánh mũi chạy xuống cằm
Ông ta quan sát Uông Ấn, thấy bước chân hắn vững vàng, sống lưng thẳng tắp, mặt mày lãnh đạm, da trắng như tuyết, không nhìn ra được chút tiều tụy tái xám nào, không khác gì ngày thường.
Vĩnh Chiêu Để thu lại ánh mắt, thở dài nói: “Ái khanh, trẫm đã nghe chuyện của Hi Bình.
Đều tại trẫm cưng chiều Hi Bình, con bé này càn quấy quá!” “Hoàng thượng anh minh! Đó không phải là điện hạ càn quấy, chỉ là thần chấp chưởng Đề Xưởng và Điện Trung Tỉnh, quả thực đã khiến nhiều người bất mãn trong lòng...” Uông Ấn khom lưng đáp.
Nghe kĩ ra sẽ9thấy giọng điệu của hắn lạnh nhạt hơn mọi khi.
Vĩnh Chiểu Để không cho rằng sự lạnh nhạt ấy là khinh nhờn ngạo mạn, mà trái lại còn đoán là Uông Ấn đang tức giận đến độ không thể che giấu.
Cũng phải, công chúa Hi Bình đã xông thẳng vào chủ nhà họ Uông, quả là quá lỗ mãng.
Với tính tình của Uông Ấn thì nhất định sẽ không chịu để yên, dù cho Hi Bình có là công chúa được
ông ta cưng chiều nhất đi chăng nữa.
Vĩnh Chiêu Để liền thấy hơi nhức đầu.
Ông ta bắt đầu cảm thấy việc mình đồng ý cho công chúa Hi Bình đến phủ nhà họ Uông là một quyết định sai lầm, bây giờ muốn thu xếp chuyện này cũng khá là khó.
Ông ta đang lên tiếng thì đột nhiên ngoài cửa điện vang3lên tiếng bẩm báo: “Bẩm hoàng thượng, đệ kỵ cấp báo, có kẻ mặc đồ đen đột nhập vào phủ nhà họ Uông và làm xưởng công phu nhân bị thương!” Vừa dứt lời, Uông Ấn tức thì ngẩng phắt đầu lên, ánh mắt như khát máu, sát khí dày đặc tỏa ra khiến lư hương Cửu Long trong điện Tử Thần vỡ tan tành, Long Diên Hương văng ra bốn phía, trong điện bỗng chốc sực nức mùi thơm ngào ngạt.
Uông Ấn chắp tay, cắn môi nói: “Hoàng thượng, phủ đệ của thần rõ thật là ai cũng có thể tự nhiên ra vào!” Vĩnh Chiêu Để sửng sốt, biết rằng sự việc đã lớn hơn rồi.
Ông ta sực nhớ ra mình đã từng thấy dáng vẻ đằng đằng sát khí này ở đâu.
Năm đó, lúc Uông Ấn dẫn ba trăm binh sĩ tìm cách cứu viện cho ông ta cũng mang lại cho ông ta cảm giác này.
Hắn dẫn quân giết sạch doanh trại ba nghìn Kiều Vệ của Đại Ung không sót một mống, máu tươi nhuộm đỏ cả lều trại Kiểu Vệ.
Vĩnh Chiêu Để tự nhiên không biết nên nói gì.
Khi Uông Ấn nôn nóng xin về phủ gấp, ông ta liền đồng ý ngay.
Vĩnh Chiêu Để cũng không muốn đổi diện với Uông Ấn trong thời điểm này.
Việc ông ta đồng ý cho công chúa Hi Bình đến chủ nhà họ Uông vốn dĩ là muốn thăm dò và đánh tiếng với Uông Ấn, bây giờ xem ra đã đi chệch quỹ đạo rôi.
Ông ta phải suy nghĩ thật cẩn thận xem sau đây nên xử lý thế nào mới ổn thỏa.
Đương nhiên, chuyện có kẻ đột nhập phủ họ Uông không bị truyền ra ngoài, ngay cả trong Đề Xưởng cũng chỉ có những đề kỵ chủ chốt nhất mới biết.
Thời điểm những binh lính Tả Dực Vệ nhìn thấy cỗ xe ngựa màu đen lao ra như bay, họ còn lấy làm lạ: Chẳng phải Uông đốc chủ chỉ vừa mới vào cung ư? Sao lại ra nhanh vậy? Còn có vẻ khẩn cấp? Trong xe, trưởng ban đề kỵ Thẩm Trực mang vẻ mặt nặng nề và nghiêm túc, trong mắt đầy lo lắng: “Xưởng công.” Khuôn mặt của xưởng công bắt đầu tái nhợt, trên trán đã đổ mồ hôi, hơi thở dồn dập.
Hiển nhiên là tác dụng của việc châm kim phong bế huyệt đạo đang biến mất.
Hiện tại vẫn đang trên đường về phủ, xưởng công còn có thể cầm cự được không? Uông Ấn đưa một tay xoa thắt lưng trái, khẽ lắc đầu và không nói gì.
Hai mắt Thẩm Trực như muốn nứt ra, y hít một hơi thật sâu rồi trầm giọng ra lệnh: “Đường Ngọc, nhanh lên! Xưởng công đang lo lắng cho phu phân, cho ngựa chạy nhanh chút nữa!” Nhanh chút nữa, nhanh chút nữa, xưởng công không chờ được nữa rồi.