*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Tuy rằng đã xảy ra sự cố, nhưng bây giờ tới đỉnh Xu Vân, xem như tâm nguyện cũng được thực hiện.
Còn về phần mình...
Hắn đang lặng im cảm nhận những rung động khe khẽ trong không khí.
Từ trên xuống dưới đỉnh Xu Vân đều bố trí ám vệ và để kỵ.
Hiện tại, Phong bá theo hầu bên cạnh bọn họ, ngay cả Niên bá cũng bí mật từ đại lao Đề Xưởng đến đây.
Bởi vì hắn không thể dùng chân khí nên những người bảo vệ bên cạnh hắn phải tăng cao cảnh giới.
Dưới sự sắp xếp này, thậm chí một con muỗi cũng không thể bay lọt vào đỉnh Xu Vân, không ai có thể tới gần, chứ đừng nói là tấn công hắn.
Do đó, tâm trạng của Uông Ấn cũng được thả lỏng, nhẹ nhõm hơn lúc ở Kinh Triệu rất nhiều.
Diệp Tuy3im lặng, tiếp tục tán thưởng cảnh vật trước mắt, thầm tự hỏi trước đây đại nhân có hay đến đỉnh Xu Vân không.
Trên đời này, không có oán hận hay yêu thương vô cớ, tình cảm của con người đều cần điểm khởi nguồn.
Vốn trước kia bọn họ tôn trọng Diệp Tuy không vì bản thân nàng, mà là vì lòng kính trọng đối với Uông Ấn.
Nhưng bây giờ, nhìn nhận được sự thông minh linh hoạt, bình tĩnh quả quyết của nàng, nhìn nhận được tấm lòng của nàng với xưởng công và phủ nhà họ Uông, họ bắt đầu thực sự coi Diệp Tuy là chủ nhân.
Đêm trên đỉnh Xu Vân rất yên tĩnh, vầng trăng sáng treo cao, khoác thêm một lớp ánh sáng dịu dàng cho ngọn núi, cảnh vật xung quanh yên tĩnh và đẹp đẽ.
Trong đình bát giác, Diệp Tuy2đang dựa vào lan can, thi thoảng lại nhìn sang Uông Ấn ngồi bên cạnh mà cảm thấy trong lòng rất yên bình.
Sau chuyện mấy ngày qua, tâm tình của Diệp Tuy và Uông Ấn đối với nhau đã khác nhiều so với trước kia, hai người càng lúc càng hiểu nhau.
Nỗi khiếp sợ khi Uông Ấn bị thương thỉnh thoảng vẫn xuất hiện trong lòng Diệp Tuy, khiến nàng càng hiểu rõ mong muốn bảo vệ hắn của mình.
Đối với nàng mà nói, bây giờ không có gì quan trọng hơn việc hắn dưỡng thương.
Về phần Uông Ấn, hắn luôn nhớ đến những uất ức mà Diệp Tuy phải chịu để che giấu cho hắn, niềm thương tiếc vốn có sẵn trong lòng hắn càng thêm sâu đậm.
Thực ra, không chỉ hai người họ, mà cả gia nhân trong phủ nhà họ Uông cũng thay đổi.
Vốn3trước kia bọn họ tôn trọng Diệp Tuy không vì bản thân nàng, mà là vì lòng kính trọng đối với Uông Ấn.
Nhưng bây giờ, nhìn nhận được sự thông minh linh hoạt, bình tĩnh quả quyết của nàng, nhìn nhận được tấm lòng của nàng với xưởng công và phủ nhà họ Uông, họ bắt đầu thực sự coi Diệp Tuy là chủ nhân.
Đêm trên đỉnh Xu Vân rất
yên tĩnh, vầng trăng sáng treo cao, khoác thêm một lớp ánh sáng dịu dàng cho ngọn núi, cảnh vật xung quanh yên tĩnh và đẹp đẽ.
Trong đình bát giác, Diệp Tuy đang dựa vào lan can, thi thoảng lại nhìn sang Uông Ấn ngồi bên cạnh mà cảm thấy trong lòng rất yên bình.
Thật là tốt, thật là tốt! Hai người trò chuyện, dần dần nhắc đến nhà họ Khúc.
Kinh Triệu sôi sục vì chuyện này nên9đương nhiên Diệp Tuy “dưỡng thương” trong viện Tư Lai cũng không thể không để ý.
Nàng biết, ngoài Uông Ấn ra thì không ai rõ tình hình thật sự.
Nhưng Uông Ấn chỉ kết luận đơn giản: “Con cháu nhà họ Khúc đã chết ở sườn núi Tấc Vuông tại Lương Châu rồi.” “Vâng, đúng là vậy.” Diệp Tuy gật đầu, phụ họa theo.
Nàng biết hắn chưa nói hết, lặng lẽ chờ hắn tiếp lời.
Những bông Ấn không kể rõ thêm, chỉ nói: “Bổn tọa đã nhận lời với hoàng thượng, sẽ thu dọn tàn cuộc của nhà họ Khúc.
Chuyện đến nước này mới thật sự xem như đã hạ màn.” Hắn nhìn trăng sáng bên ngoài lan can với ánh mắt xa xăm thẳm sâu khôn tả.
Diệp Tuy chợt hiểu ra.
Uông Ấn vẫn lạnh nhạt như thường, nhưng không biết tại sao Diệp Tuy lại cảm thấy nỗi3cô đơn bên trong hắn.
Nàng không kìm nổi bèn nói: “Đại nhân, chỉ cần vẫn còn sống là tốt rồi.
Bất luận dùng thân phận nào để sống cũng được.” Uông Ấn quay sang Diệp Tuy, hơi gật đầu, khẽ nhếch khóe môi.
Thật là vui, suy nghĩ của nàng và hắn giống nhau.
Đúng thế, chính là thế, còn sống mới là điều quan trọng nhất.
Hắn nhìn khuôn mặt rất đỗi dịu dàng của Diệp Tuy dưới ánh trăng, đáy lòng xao động, bất chợt hỏi nàng: “Cô gái nhỏ, tại sao...
lúc ấy nàng lại nghĩ ra cách đó?” Ban ngày ban mặt làm chuyện phóng đãng, chẳng lẽ trong mắt nàng, hắn là kẻ đói khát như thế? Có phải nàng đã quên mất hắn là một hoạn quan không? Diệp Tuy chớp chớp mắt, ngay lập tức hiểu ý của Uông Ấn.
Nàng cảm thấy hai má nóng như lửa, xấu hổ đến nỗi hoàn toàn không dám nhìn Uông Ấn, thậm chí không nói nên lời.