*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Khi đó, ánh mắt ấy của nàng là bởi vì Cố Chương đã tiêu diệt nhà họ Diệp, thù lớn của nàng còn chưa báo thành. Còn Bội Ngọc, sao nàng ta lại thành ra thế này?
Nàng không rõ Bội Ngọc đang làm cái gì, nếu vì vinh hoa phú quý, vì tương lai tốt đẹp hơn, cớ sao ánh mắt lại chết lặng như vậy?
Chẳng lẽ đây không phải là thứ Bội Ngọc đã nhọc công mong có được sao? Nay, coi như đã được như ý nguyện, sao ánh mắt nàng ta lại giống như đầm nước tù vậy?
Mặc dù nàng muốn đẩy Bội Ngọc ra xa, nhưng cũng là vì muốn tốt cho nàng ta. Nàng còn định xóa bỏ thân phận nô bộc của Bội Ngọc, để nàng ta yên ổn gả chồng. Chỉ cần3Bội Ngọc buông bỏ tham vọng quá đáng, không làm nhiều chuyện thương thiên hại lý như vậy thì sẽ có cuộc sống đơn giản, tươi sáng.
Giờ nàng ta đã trở thành thiếp thất của Diệp Hướng Chinh, đâu khác gì một món đồ, không thể làm chủ bất cứ chuyện gì. Tội gì phải hủy hoại cuộc đời của chính mình như thế?
Diệp Tuy không khỏi nhớ tới Di Sơ. Di Sơ đã ao ước, giá như nàng ấy chưa từng làm tiểu thiếp của người khác. Nàng ấy cho rằng đó là một sự sỉ nhục.
Song, Bội Ngọc lại làm thiếp của Diệp Hướng Chinh, nhưng lại sống cũng như chết. Không phải rất nực cười sao? Nếu thế thì tại sao lúc trước nàng ta lại làm đủ mọi trò như vậy?
Diệp Tuy không hiểu, cũng2không muốn hiểu.
Nha hoàn Bội Ngọc trước kia của nàng, nay đã là thiếp của Diệp Hướng Chinh, và không còn liên quan đến nàng nữa. Không nói đến kiếp trước, chỉ riêng chuyện nàng ta suýt nữa hại chết anh trai nàng, nàng đã không thể tha thứ rồi.
Thế nhưng, Bội Ngọc không trả lời, nàng ta cúi mình với Diệp Tuy một cái, sau đó thong thả rời đi, như thể gọi Diệp Tuy lại chỉ để chào hỏi mà thôi.
Động tác xoay người của Bội Ngọc thướt tha uyển chuyển, khóe môi hơi cong lên, đôi mắt long lanh ướt át, trông đang cười, mà lại giống đang như khóc.
Lúc rẽ vào hành lang gấp khúc, Bội Ngọc thoáng nhìn về phía sau, rồi rũ mắt xuống.
Cô nương, cô biết không? Nô tỳ muốn ở lại1nhà họ Diệp, để làm tai mắt cho Tam phòng.
Cô nương, cô có người muốn bảo vệ không? Nô tỳ có. Cho dù thân phận nô tỳ hèn mọn, cho dù nô tỳ đã làm chuyện không thể tha thứ, nhưng nô tỳ cũng có người mà mình muốn bảo vệ.
Ngũ thiếu gia... Dẫu chỉ có thể nhìn chàng từ xa thôi, cũng đủ rồi.
Không ai biết, Bội Ngọc nghĩ gì khi nhìn thấy con chuột bị chết bởi thuốc độc kia. Càng không người nào biết, đêm đó nàng ta đã giằng xé nội tâm như thế nào, mới quyết định trốn ra.
Song, thời gian sẽ có câu trả lời.
***
Sau khi chứng kiến Bội Ngọc đã hoàn toàn khác xưa, đêm đó Diệp Tuy gặp ác mộng.
Nàng mơ thấy anh trai mình phải chịu nghẹn khuất mà chết1trong kiếp trước. Mơ thấy Bội Ngọc cười điên loạn nói: “Ngũ thiếu gia là của ta, hoàn toàn là của ta! Là của ta!”
Bội Ngọc không ngừng gào thét, hai dòng máu tươi từ trong mắt nàng ta chảy ra. Sau đó há miệng, nhe răng nanh đầy máu lao về phía nàng.
“A!”
Diệp Tuy hét to, vùng tỉnh dậy, trên trán đầm đìa mồ hôi lạnh.
Tiếng hét của Diệp Tuy đã đánh thức Bội Thanh đang gác đêm bên ngoài. Nến được thắp lên ngay lập tức, Bội Thanh lo lắng hỏi: “Cô nương, cô gặp ác mộng ạ? Đừng sợ, đừng sợ, giờ đã tỉnh lại
rồi.”
Diệp Tuy gật đầu, hít sâu vài hơi, nhịp thở dần ổn định.
Nằm mơ thôi mà, dù đáng sợ thế nào thì cũng chỉ cần tỉnh lại là không phải sợ1nữa. Sợ nhất là chìm sâu trong mộng không tỉnh lại được kìa.
Kiếp trước, sau khi biết được chân tướng khiến nhà họ Diệp bị diệt vong, cả ngày lẫn đêm nàng đều mơ thấy ác mộng, cuối cùng không dám nhắm mắt, luôn sợ rằng những thứ đầm đìa máu tanh trong mơ kia lại tìm đến mình.
Nàng cứ ngây ngốc qua ngày, may thay vẫn giữ được chút tỉnh táo sót lại. Và vẫn còn có người thương hại nàng, khiến nàng thấy ấm áp, nàng mới không rơi vào đêm tối vô tận như nhà họ Cố mong muốn.
Về sau, nàng hiểu ra, lòng người còn đáng sợ hơn ác mộng rất nhiều. Ác mộng còn có lúc tỉnh lại, nhưng lòng người hiểm ác sẽ đưa chúng ta vào chỗ chết lúc nào mà chẳng hề hay biết.
Diệp Tuy để mặc Bội Thanh lau mồ hôi trên trán, trả lời: “Ta không sao, em không cần lo lắng.”
Bội Thanh thoáng ngừng tay, sau đó càng lau nhẹ nhàng hơn, thấp giọng nói: “Cô nương, cô buồn vì chuyện của Bội Ngọc phải không ạ? Cô nương, cô đừng nghĩ nữa.”
Ánh mắt Bội Thanh sâu thăm thẳm, khuôn mặt hết sức tiều tụy như thể gầy đi rất nhiều.
Những ngày qua, viện Tây Đường bị bao trùm trong bóng tối của chuyện Bội Ngọc. Người bị ảnh hưởng nhiều nhất trong đó là đại nha hoàn Bội Thanh.
Bội Ngọc và Bội Thanh đều là đại nha hoàn của viện Tây Đường, một người phản bội, trở thành thiếp thất, người còn lại vẫn bên cạnh cô nương như cũ nên rất dễ bị so sánh.
Trước kia, Bội Ngọc không ít lần ngấm ngầm nói xấu Bội Thanh trong viện. Sau khi Bội Ngọc xảy ra chuyện, người của viện Tây Đường đều tức giận đến nghiến răng nghiến lợi. Nhưng trong nhà họ Diệp không phải chỉ có mình viện Tây Đường, chắc hẳn đám nha hoàn các viện khác đã nói rất nhiều lời khó nghe.
Thế nên, những ngày này Bội Thanh không ra khỏi viện Tây Đường là có thể hiểu.
Diệp Tuy biết, ở những nơi nàng không thấy, Bội Thanh chắc chắn đã chịu không ít lời mắng chửi và giễu cợt. Thế nhưng, nàng ấy không bao giờ nói với nàng những điều này, chỉ an ủi nàng không cần nghĩ nhiều, và cũng ít đả động đến những việc khác.
Diệp Tuy dựa vào đầu giường, nói: “Bội Thanh, chuyện em đi tìm Bội Ngọc để chất vấn, không cầu xin cho, nhưng cũng không tùy tiện buông lời gièm pha về nàng ta khiến ta rất vui. Nhưng mỗi người đều có lựa chọn và số mệnh của riêng mình, không thể ép buộc được. Em hiểu chứ?”
Có lẽ Bội Thanh vì tình cảm chị em sâu nặng, hoặc vì lí do gì khác nên muốn biết tại sao Bội Ngọc làm vậy, thậm chí còn muốn kéo Bội Ngọc quay đầu lại. Hiển nhiên, Bội Thanh không được như ý nguyện, nên ánh mắt mới ngày càng u tối.
Nàng đã sớm qua cái tuổi chuyện gì cũng muốn hiểu cho rõ ràng ngọn nguồn. Huống hồ, nguyên do Bội Ngọc làm vậy đều nằm ở “lòng người khó đoán”.