Sau khi thấy Sát Tinh Vệ như người tâm thần chạy ra đường, Tôn Đồng bực mình vội đuổi theo. Nàng được xem như là người bảo hộ, nếu đã đem người vào bệnh viện, xem như có chuyện gì chắc chắn nàng cũng sẽ bị dính líu.
Nhưng thân thủ người kia không phải phàm nhân, dù mang vết thương nhưng vẫn đi rất nhanh. Khiến Tôn Đồng vừa ra cổng liền không thấy người đâu nữa.
Sát Tinh Vệ đi được một đoạn, vừa hoang mang vừa thở dốc. Bắt được người nào cũng sẽ hỏi là rừng ở đâu. Nhưng thấy nàng mang y phục bệnh viện, tóc cũng rất kỳ quái, liền nghĩ ngay là bệnh nhân tâm thần, tất cả đều lẩn tránh.
Một nam nhân mang dáng vẻ não nề đang châm điếu thuốc bị Tinh Vệ giữ lại:
"Cho hỏi đây là đâu? Ngươi có biết đường về thành Chương Quốc hay không?"
Người kia đang có chuyện không vui, mới sáng sớm đã gặp bệnh nhân tâm thần, hắn không đáp.
Sát Tinh Vệ kiên nhẫn, nàng tiếp tục:
"Nhìn ngươi thật lạ, có lẽ là từ phương khác đến, được rồi chỉ đường rừng cho ta cũng được "
Tên nam nhân đó đẩy tay nàng ra, tiếp tục châm thuốc, sau đó chửi nàng một câu "Sáng sớm đã gặp chuyện xúi quẩy". Rồi bỏ đi.
Sát Tinh Vệ tâm can lại bùng phát, đem bàn tay nắm thành quyền sau đó đánh hắn một trận.
"Thật không biết điều."
"Không không, hiểu lầm! Hiểu lầm."
Bất đắc dĩ nàng đẩy hắn ra, nhìn hắn vứt điếu thuốc mà bỏ chạy thật tội nghiệp. Quỳ bật xuống, nàng cố gắng nhớ tất cả mọi chuyện diễn ra.
Phủ Mãn Kim đem nàng vào tận rừng, sau đó cảm thấy vết thương dần bớt đau và thiếp đi.
Không đúng...
Còn có điều gì đó, nàng đã bỏ quên.
"Ánh sáng... đom đóm... sương mù..."
Đúng rồi, Sát Tinh Vệ chợt nhớ lại ánh sáng huyền ảo mà nàng đã từng xuyên qua. Đầu đau buốt, nàng ôm chặt, hoảng loạn...
"Thật xin lỗi, ngươi có thấy một nữ nhân tóc.. tóc như cổ trang, mang y phục bệnh nhân chạy ngang qua đây hay không?"
Tôn Đồng vội vã hỏi, chính là tên nam nhân kia, hắn chạy bán sống bán chết mới đến được gần bệnh viện để kiểm tra vết bầm mắt. Gặp được Tôn Đồng, hắn mừng rỡ:
"Ngươi là người nhà của nữ nhân điên đó sao? Còn phải hỏi, mau đền tiền thuốc men cho ta."
Giọng hắn mếu máo nghe rất tội nghiệp. Tôn Đồng nhíu mày nhìn hắn:
"Tiền thuốc?"
"Chính hắn đem ta ra nông nổi này, ngươi còn không thấy? Tính chế giễu ta à? Mau đền ta năm nghìn nhân dân tệ."
Tôn Đồng biết ngay mình gặp phải tên ăn vạ, liền mặc kệ hắn:
"A... ngươi mơ đi."
Bóng dáng nàng đi mất, để tên xúi quẩy này ở lại, hắn thầm trách trời, đời đời kiếp kiếp sẽ không yêu nữ nhân nữa.
Đi được một lúc liền thấy Sát Tinh Vệ ngồi bên đường, miệng luôn lẩm bẩm một từ gì đó, tay còn ôm chặt đầu.
"Rừng.. rừng.."
Nàng đứng dậy nhìn tứ phía, cho đến khi tràn ra đường và một chiếc xe lao tới, chỉ vội nghe một âm thanh của nữ nhân đằng xa:
"Coi chừng..."
Sau đó Tinh Vệ không còn biết gì nữa.
°°°
"Chỉ là đụng trúng vết thương cũ, đã băng lại, không sao đâu."
Tôn Đồng thở phào gật gật đầu, tiễn bác sĩ ra khỏi phòng, nàng chán nản nhìn người kia đang bất tỉnh. Tất cả đã gián đoạn công việc của nàng cả sáng nay.
Người kia một lần nữa tỉnh dậy, tay vô thức ôm bụng vì vết thương rất mới. Sau khi tỉnh hắn, nàng mới bình tĩnh lại mà ôm đầu:
"Rừng..."
Âm thanh lập tức bị cắt ngang bởi một thanh kiếm kề ngay cổ Tinh Vệ:
"Ngươi còn nói nhảm, ta cắt cổ ngươi. Hừ."
Thấy giống chữ "Y Vệ", Sát Tinh Vệ mới tròn mắt:
"Kiếm của ta? "
"Chứ chẳng lẽ của ta?"
Âm thanh gay gắt, đem kiếm thả ngay nào người nàng, có vẻ không vui.
Tinh Vệ khẽ cầm lấy, để qua bên cạnh, sau đó nhìn quanh căn phòng:
"Đây là đâu? Khác hẳn ban nãy."
Tôn Đồng đang rót nước, đáp trả:
"Đương nhiên là nhà ta, để ngươi lại bệnh viện có khi phá hết đồ đạc đả thương bác sĩ. Báo hại ta tốn sức tốn công đền bù hay sao?"
Ly nước được đặt xuống:
"Thuốc giảm đau, uống đi."
"Làm sao ta biết ngươi cho ta uống cái gì?"
Tôn Đồng tức uất dằn mạnh thuốc xuống bàn:
"A ha? Ta bỏ công vác ngươi cứu mạng đến hai lần, còn trả tiền viện phí tiền ngươi đánh người, sau đó đem thuốc độc giết ngươi? Ta được lợi gì chứ? Phải thuốc độc đó, ngươi đừng uống."
Nhìn vẻ mặt đỏ gắt của người kia, Tinh Vệ thoáng biết mình sai, nhưng khả năng sát thủ không cho phép nàng tin ai ngoài Nhược Y, cuối cùng, nàng vẫn không uống.
Khẽ bước xuống giường, Tinh Vệ dáo dát tìm y phục của mình, Tôn Đồng có vẻ hiểu, nên thở dài:
"Y phục đã bị hư và dính máu, ta cho người đi sửa rồi. À phải, ngươi tên gì? Là diễn viên đóng thế hay sao? Tại sao lại ăn mặc kỳ quái như thế? "
Sát Tinh Vệ bình thản vuốt thanh kiếm, sau đó nhàn nhạt:
"Tại hạ họ Sát, tên Tinh Vệ, ở thành đô của nước Chương đời 1630."
Tôn Đồng vừa cầm ly nước lên lại vội đặt xuống, nàng nhìn người trước mặt một lần nữa, sau đó cười thành tiếng:
"Hahaha"
Tinh Vệ bị nụ cười làm chú ý, nhíu mày:
"Ngươi cười cái gì?"
"Ây ya... không những tên họ Sát ngươi vừa hoang tưởng, mà còn dở Lịch sử. Năm 1630 Trung Quốc còn đang thời nhà Minh, lịch sử làm gì có đời Chương?"
Chính Tinh Vệ lại nghĩ Tôn Đồng hoang tưởng, ở thời của nàng, chẳng có đời nào là Minh cả.
Tôn Đồng không ngừng cười, còn mỉa mai thêm:
"Còn nữa, thời buổi hiện đại, như ngươi nói thì hơn ta tận mấy trăm năm tuổi, xem như đã chết, còn về đây hay sao? Hiện giờ là năm 20xx Trung Quốc đã thống nhất, ngươi đùa nữa sẽ không vui vẻ. Được rồi ta sẽ liên lạc lại với bác sĩ để kiểm tra thần kinh của ngươi. Phải rồi, để xem có đoàn phim nào tên Y Vệ hay không."
Tất cả đem Sát Tinh Vệ trở nên khó chịu, không ngờ sau khi được cứu lại bị sỉ nhục là