Đưa người đó vào nhà, Nhược Y đặt lên giường và đỡ dậy, truyền khí công ngăn mất máu vào cơ thể Tinh Vệ. Đẩy ra những máu bầm độc tích tụ trong bụng mà Tinh Vệ chịu đựng suốt một đêm. Sau đó dịu dàng cởi y phục người kia ra, lấy chút y dược của Lã Tần Uy làm sẵn đắp vào, băng trắng lại.
Việc thấy thân thể của Sát Tinh Vệ khiến Nhược Y có chút băng khoăn, nhưng sau đó lại bỏ qua xem như một chuyện đương nhiên để cứu người.
Trong lúc thực hành, gương mặt nhăn nhó vì đau đớn mà xuất hiện, khiến Nhược Y phải đưa tay xoa dãn lông mày của người kia ra một chút.
Nàng biết người này không chút võ công, khí công lại càng không có nên việc chịu đựng những đau đớn này là quá sức, bất giác Nhược Y muốn truyền hết cả cơn đau của người kia vào cơ thể mình...
Đâu là yêu? Tình yêu đầu tiên? Là ngày mà người kia đưa nàng chiếc vòng đỏ hay kẹo hồ lô? Là ngày mà nàng gặp lại sau chừng ấy năm giữa một tình huống cứu người?
Sao cũng được! Nàng chỉ biết tình yêu đầu đời của mình đã đặt cho người đó.
Nàng muốn chiếm hữu!
Đến khi Sát Tinh Vệ muốn trở về chôn cất Sát Tinh Tú, nàng cũng không muốn cho đi. Nhưng nhìn Tinh Vệ buồn vì muội muội, rơi lệ vì muội muội, nàng vẫn không muốn..
Đến giờ bản thân muốn tiếp tục ích kỷ cũng không thể. Nàng đã không còn thấy người đó vào mỗi sáng mai...
Chỉ thấy chiếc vòng, không thấy ánh sáng, và nàng không chấp nhận.
Những ai tổn thương nữ nhân của Nhược Y, nàng sẽ tìm giết tận nguồn. Nếu gây tổn thương Sát Tinh Vệ, chỉ được nàng làm tổn thương, bằng không, không quan tâm là thiên lôi hay ma quỷ, nàng đều tiêu diệt.
*
Mặt trời len lỏi qua cửa sổ của tầng cao trong khu nghỉ dưỡng, ánh nắng chói chang như cố ý làm đau đôi mắt thiếu ngủ của Tinh Vệ.
Nàng chợt tỉnh giấc, sau đó theo thói quen cầm kiếm đứng dậy nhìn quanh phòng, sau vài giây mới biết mình đang ở một nơi mới mẻ. Không có ẩu đả, không có máu me.
Nhưng có lẽ nhưng ngày tháng sau này còn tệ hơn cả những điều đó. Bằng chứng là nàng không biết mở cửa thế nào để ra ngoài.
Cái vòng tròn ở cửa cứ đông cứng lại như cố ý chọc giận, kéo mãi không mở ra, nhưng đúng hơn là nàng không biết mở chúng.
Sau vài phút, một cước chân đạp thẳng vào nó, âm thanh vang thật to:
"Đúng là cái thế giới vô dụng."
Lập tức một tiếng "cách", Tôn Đồng mở cửa ra nhìn vào trong:
"Này, đừng có mà phá hư cửa đấy"
"Chính hắn không chịu mở."
Tôn Đồng lắc lắc đầu bình thản, xoay xoay nắm cửa:
"Ngươi mới vô dụng nha, phải xoay nó thế này, này. Chẳng phải ngươi tập võ hay sao? Không biết đến câu "Dùng nhu khắc cương "?
Lý thuyết giảng dạy này quả thật làm cho Sát Tinh Vệ có chút ngại ngùng, nhưng quả thật không phải do nàng ngu ngốc. Đưa trang phục, khăn tắm và khăn lau mặt ra, Tôn Đồng tặc lưỡi lên tiếng:
"Cầm đi, vì chưa gỡ băng nên không thể tắm, ngươi cầm khăn vào phòng tắm nhúng nước nóng lau cơ thể. Sau đó theo ta về nhà."
Sát Tinh Vệ ngạc nhiên vội vã:
"Về nhà? Chẳng phải nhà ngươi ở đây sao?"
Tôn Đồng đem đống khăn nhét vào người Tinh Vệ, lưng dựa vào cánh cửa phất phất tay:
"Nhà ta ở khắp mọi nơi, hây ya đừng tỏ vẻ ngưỡng mộ ta thật ngại haha.."
"Nói nhảm. Nếu rời khỏi nơi này chẳng phải ta rời xa hướng về của ta hay sao?"
Tinh Vệ lớn tiếng, quả thật không thể chịu nổi sự đùa giỡn này nữa.
Mặt Tôn Đồng đen lại, từ hôm kia đến giờ nàng đã quá mất mặt với sự lớn tiếng của tên nữ nhân điên này rồi:
"Hây ya ta còn công việc của ta, ngươi còn công việc của ngươi, chẳng phải để trả nợ sao? Sau vài tháng xong việc ta đem ngươi trở lại, điều kiện đã bàn, tính phản án?"
Tinh Vệ không biết nói gì, chỉ im lặng nhẫn nhịn, bỏ vào trong phòng tắm. Cùng lắm nếu nữ nhân kia dở trò, nàng sẽ không nương tay, không thể lấy lý do cứu người ra để ức hiếp nàng.
Nhìn thái độ kia, Tôn Đồng biết người này không vui vẻ, nhưng ngược lại bản thân nàng rất vui là đằng khác. Chọc giận người khác là sở trường, huống gì chọc giận một sát thủ cổ đại còn chưa biết thật hay giả.
Trong phòng này, mùi hương thơm ngát như thiên nhiên lan tỏa dịu nhẹ, chắc hẳn đây là hương xuất phát từ cơ thể Sát Tinh Vệ.
Mãi đắm chìm vào nó như một thuốc mê hoặc, Tôn Đồng mới giật mình khi tiếng đổ bể từ phòng tắm truyền vào tai mình:
"Này này, ngươi bày trò gì sao?"
Âm thanh vọng ra ngoài:
"Chỉ là.... ta không biết mở nước."
Tôn Đồng cố gắng kìm hãm sự bực bội, người này đúng là xuyên không thật rồi, nếu người có từ trên núi xuống cũng không ngốc như nàng ta.
Vội xoay nắm cửa, Tôn Đồng không kiên nể ùa vào:
"Ngươi đúng là..."
Câu nói cắt ngang khi nhận ra người trước mặt mình đã cởi bỏ y phục, chỉ bình thản lấy khăn tắm che trước ngực. Dù không sơ hở gì, nhưng vẫn làm Tôn Đồng một phen đỏ mặt, mới nhận ra bản thân sơ xuất.
Vội xoay lưng lại, nàng run run:
"Ngươi.. chỉ cần xoay.. như này, như này. Hoặc nấm nút, nước nóng ở đây... sau đó... "
Ngược lại vẻ ngại ngùng của người kia, Tinh Vệ lại nghiêm túc chăm chú nhìn hành động của Tôn Đồng, nói một câu "cảm ơn".
Tôn Đồng thật ngại chết, Tinh Vệ chỉ nghĩ cả hai đều nữ nhân, ngoài Nhược Y ra chẳng nghỉ sâu xa đến những chuyện khác hay với ai. Nhưng vẫn làm Tôn Đồng suy nghĩ một cách kỳ cục.
Sau khi lau người xong, cả hai xuống phòng khách, nơi đó có Tĩnh Ngạn đang ngồi trên sofa ngủ gật, trông rất si ngốc. Tôn Đồng lại được dịp nhéo tai hắn:
"Còn ngủ? Mau đem đồ lên xe. Chuyến này về ta sẽ mét baba về chuyện lười biếng của ngươi."
Tĩnh Ngạn sợ hãi nhanh chóng đem vali rời đi, Tinh Vệ chứng kiến nhìn hắn, sau đó bình thản:
"Một nam nhân đàng hoàng như vậy, sao ngươi ăn hiếp đến tội nghiệp a?"
Tôn Đồng nhíu mày:
"Ý ngươi là ta quá đáng?"
Tinh Vệ không nói nữa, nếu để đại tiểu hư hống hách đó không vui thì cơ hội trở về nhà sẽ đen mất.
Hừ ta không đối chấp không có nghĩa là ta thua ngươi!
Bước ra xe, Tĩnh Ngạn