Buổi sáng, chuông điện thoại reo, Sát Tinh Vệ giật mình bật dậy, theo phản xạ nhìn lên hướng có âm thanh. Thấy một vật rất lạ liền lấy nó từ trên tủ giường đập xuống sàn. Ánh mắt cay nhứt, có những tia máu len lỏi trong đôi mắt mất ngủ của Tinh Vệ.
Nàng nhìn vật lạ đã bể dưới đất, rồi sau đó thở dài ngồi vật xuống:
"Thứ gì đây? "
Nàng tự hỏi, chắc chắn là Tôn Đồng đem bỏ vào phòng. Nữ nhân đó thật quá đáng, tối nào cũng bắt nàng cùng thức khuya chỉ để xem duy nhất một bộ phim có Á Long đẹp trai. Nay còn đem quái vật reo ing ỏi đánh thức vào sáng sớm, đúng là biết dọa người. Còn có là thần thánh cũng mệt chết đi được.
"Này họ Sát, ngươi dậy chưa a?"
Âm thanh quen thuộc ngoài hành lang vang lên phấn khởi, còn ai ngoài Tôn tiểu thư nữa. Thật sự Tôn Đồng rất vui vẻ, vì dạo gần đây nàng không thức dậy một mình trong căn nhà rộng nữa.
Mở khóa cửa ra, nụ cười trên môi Tôn Đồng chưa kịp lâu đã chợt tắt, thay vào đó là ánh mắt tròn xoe cùng hơi thở không ra hơi:
"Điện... điện thoại của ta.."
"Ý ngươi là quái vật ing ỏi sao? À ta đem phá hủy nó rồi."
Sát Tinh Vệ ngây thơ khoe chiến tích của mình. Nàng thầm nghĩ rằng, nếu còn gặp cái nào nữa cũng sẽ đem chôn đi, không thôi sẽ có ngày giật mình mà hồn bay phách lạc.
Tôn Đồng hét lớn, âm thanh hùng hậu không kiên nể, để người trước mặt nhăn nhó bịt tai lại. Giờ khắc này bản thân Tinh Vệ mới nhận ra mình vừa phá thêm một thứ của Tôn Đồng. Phen này nguy to, nàng thầm nghĩ chắc chắn đã chọc giận và không có đường về.
Ngồi thẩn thờ, thức ăn chưa đụng miếng nào, toàn thân lại còn tỏa ra sát khí, Sát Tinh Vệ muốn nhắc Tôn Đồng ăn cũng không dám nói. Chỉ khẽ cố ý bỏ thức ăn vào chén của tiểu thư kia, nhắc khéo nàng.
Tôn Đồng cắn răng nhịn, cầm lấy muỗng, sau đó ăn thật nhanh không chớp mắt. Nàng chính là nhìn chừng chừng vào mặt Sát Tinh Vệ tội nghiệp.
"Ngươi... những thứ này có lẽ ngươi không thiếu."
Tôn Đồng vẫn tiếp tục vừa ăn vừa nhìn chằm chằm không đáp. Tĩnh Ngạn khổ sở ngồi bên cạnh, xê người tới gần Sát Tinh Vệ, hắn nói nhỏ:
"Tại ngươi không biết đó thôi, là điện thoại của baba tiểu thư tặng. Món quà sinh nhật đầu tiên."
Nàng lúc này nghe xong khẽ run rẩy, vậy là bản thân đã đem một vật kỷ niệm của Tôn Đồng phá hủy.
"Nếu... là vật kỷ niệm, tại sao không để trong phòng ngươi?"
Ánh mắt Tôn Đồng lại thêm phần lạnh lẽo, như muốn ăn tươi nuốt sống tên họ Sát phá hoại này:
"Tại ngươi không biết đó thôi, trong nhà tất cả đều là phòng của tiểu thư. Chủ tịch hoàn toàn không về, ông chỉ ngủ lại công ty và nhà riêng."
Miếng súp được nuốt trôi xuống cổ, Sát Tinh Vệ thở mạnh nhìn Tĩnh Ngạn. Tên này là trợ lý công việc mà thứ gì hắn cũng biết. Kể ra chắc chắn rất thân thiết, vậy sao hắn lại không được đối xử nhẹ nhàng?
Nàng đành im lặng ăn tiếp phần của mình, vài phút sau, mới khẽ ngước lên lắp bắp, nhưng vẫn cố ý nhàn nhạt không đánh mất tiền đồ:
"Ta có thể đem sửa...."
Câu nói chưa dứt, Tĩnh Ngạn lại chen vào:
"Tại ngươi không biết đó thôi, có sửa được cũng sẽ bị hư hại, có khi không thể reo được nữa."
"Hư hỏng nặng vậy sao?"
Lúc này Tôn Đồng mới khựng lại, lớn tiếng ngăn cuộc trò chuyện đáng ghét này:
"Im hết cho ta."
Tĩnh Ngạn biết điều đem phần của mình chạy qua bàn khác ngồi. Nhanh chân đến nổi không kịp đem muỗng thìa khăn giấy.
Sát Tinh Vệ giật mình nuốt đến phỏng cả cổ. Không ngờ có ngày bản thân lại sợ sệt đến như vậy. Nhưng quả thật, trông Tôn Đồng không hề dễ gần một chút nào.
"Ta... ta xin lỗi. Được rồi nhanh chóng chỉ đường về đi, ta sẽ không lỡ tay phá hoại nữa."
Người kia nhịn không nỗi nữa, buông thìa xuống bàn. Nàng cũng muốn tống tên này về thế giới của hắn cho rồi. Nhưng trong đầu cứ chia ra làm hai cực, nửa còn lại vẫn muốn giữ Tinh Vệ ở cùng.
Đem chiếc nĩa trên bàn hướng tới cổ nữ nhân trước mặt, Tôn Đồng liếc mắt cảnh cáo:
"Còn nói nữa, ta giết ngươi."
Người kia đứng hình mất vài giây, chiếc nĩa mới bỏ xuống. Sau đó Tôn Đồng đem túi xách đứng dậy đi ra cửa, Tinh Vệ thở mạnh nhìn sang bàn bên kia, liền thấy Tĩnh Ngạn run run cầm chìa khóa xe lên. Sau đó cả hai đành bước theo.
Ăn sáng xong đến công ty cũng là lúc trễ giờ làm việc. Tôn Đồng đã quá quen nên việc đó không làm nàng vội vàng. Các nhân viên gần đây cũng không còn thắc mắc Sát Tinh Vệ là ai mà được nàng ưu ái đi cùng xe ở cùng nhà và ăn cùng một bàn.
Ngày trước, nhiều người rất tò mò, đợi sau khi Tôn Đồng đi mất, mới đến bên Tinh Vệ đang lau kính, cảnh báo nàng:
"Cô xinh đẹp như vậy, lại còn trẻ, sao lại đi lau kính? "
Sát Tinh Vệ không có ý đáp trả, nhưng dường như mọi ánh mắt đang đổ dồn vào nàng:
"Chỉ là hoàn cảnh bắt buộc."
"Cái gì? Tôn tổng bắt buộc cô sao?"
Sát Tinh Vệ thầm rủa tên này thật ngốc, hiểu sai ý nàng, nhưng chưa kịp phân trần đã bị cắt ngang:
"Cẩn thận nàng ta. Đến tất cả nhân viên công ty đều ngán ngẩm huống gì là cô. Tôn tổng kiêu ngạo, tự cao tự đại, nếu làm sai ý sẽ bị sa thải ngay."
Sát Tinh Vệ chỉ gật đầu cho qua, nàng thậm chí còn đang muốn bị sa thải đây. Nghĩ lại thật buồn cười, một tiểu thư giàu có xinh đẹp nhưng lại hống hách hung dữ như vậy đến bị nhân viên nói xấu. Đúng là trời không cho ai hoàn hảo.
Trở về hiện tại, nàng giờ là phải tìm cách hạ hỏa cho tên tiểu thư kia, nếu không thì thật bất tiện.
Đến cầu thang, Tôn Đồng liền đi thẳng lên, hoàn toàn bỏ qua thang máy. Sát Tinh Vệ đứng lại khó hiểu nhìn theo, nàng ban đầu cũng là đi cầu thang nhưng một lúc sau liền biết rất mỏi chân.
Nhưng từ khi được Tĩnh Ngạn hướng dẫn thang máy, liền biết có một thứ tới nơi nhanh như bay, tại sao Tôn Đồng không sử dụng?
"Này, thang máy? "
Tôn Đồng mới bước được vài bật liền nhìn xuống:
"Chỉ tầng sáu, coi như đi tập thể dục. Ngươi ý kiến gì?"
Dứt lời, Tôn Đồng quay lại đi tiếp nhưng đằng sau giọng nói vẫn níu kéo nàng:
"Vừa rồi ngươi tức giận về trước, đương nhiên ta phải đi theo, còn chưa ăn no, không còn sức nữa."
Tôn Đồng khựng lại, đứng đằng sau lưng, Sát Tinh Vệ nhận thấy bóng dáng Tôn Đồng rất tĩnh lặng. Nhưng sau đó nàng ta cũng chiều ý trở về thang máy.
Lần