Triển Phi tỉnh lại trên chiếc giường quen thuộc mà trong lúc mơ màng đã không đoán ra đây là đâu.
Nhìn ra bóng cửa, nàng nhìn thấy ba người, giọng nói của Chương Du Quân còn vang vảng bên tai, ngữ điệu vội vã lo lắng vô cùng:
"Vậy sao? Được rồi lui đi."
Hắn ta đuổi một người bên cạnh đi, sau đó đẩy cửa bước vào, theo sau còn có Minh Uất Phong.
"Tỉnh rồi ư? Tốt rồi, tốt rồi."
Chương Du Quân hối hả đến bên giường nắm lấy tay Triển Phi,:
"Còn đau chỗ nào không? Thật may Uất Phong kịp thời cứu nàng, nàng rời cung làm gì? Rất nguy hiểm. "
Nói câu này, người nằm trên giường nghe xong chẳng thể cảm động nổi. Nàng ra thành đô rất nhiều lần, rồi thì sao? Chẳng bao giờ ông ta để ý đến.
Nhớ lại toàn bộ chuyện, Triển Phi từ từ ngồi dậy, ho khan vài tiếng sau đó mới nói được:
"Thiếp ra ngoài để tìm người rèn cộc, gặp Uất Phong ngoài đấy, vì đây là sư huynh đồng môn của Minh quý phi, nên thiếp dừng lại hỏi thăm. Không ngờ..."
Chưa nói hết câu, nàng ta đã ho liên tục. Chương Du Quân vỗ vỗ lưng nàng, sau đó thở dài:
"Sau đó bị ám sát. Ta đã nghe Minh công tử kể qua."
Uất Phong lúc này cúi đầu xuống, hắn nghiêm túc vô cùng:
"Tại hạ đã nghiên cứu về kim châm, liền biết đây là loại độc, chỉ có một người họ Lã biết đến. Thì ra chính là cánh tay phải của Nhược Y. Nhưng hiện tại tung tích và mặt mũi rất khó nhân dạng. "
Chương Du Quân thể hiện sự bực tức, hắn đứng dậy gằng giọng:
"Xấc xược. Dù là ai cũng không được động đến người của trẫm. Tìm được hắn, lập tức xử trãm."
Triển Phi lựa thời cơ này, tấn công dồn dập:
"Không, bệ hạ. Dù sao hắn cũng là tay sai, phải tìm người đứng sau. Là Minh Nhược Hoa, Minh Nhược Hoa."
Chương Du Quân lại trở bộ mặt khó chịu, không còn dịu dàng âu yếm nữ nhân kia nữa:
"Lại như vậy, khi nào nàng mới chấm dứt câu chuyện ngu xuẩn này? "
Nhìn bộ dạng đáng thương của Triển Phi, Minh Uất Phong cố gắng tin tưởng, nhưng không thể. Làm sao Minh Nhược Hoa biết ma pháp? Ngay cả khi đứng gần hắn chưa bao giờ cảm nhận được luồn ma khí trong người.
Nhưng thái độ Triển Phi quyết tâm như vậy, hắn cũng thử một phen. Dao bạc lúc nãy còn giữ trong người, Triển Phi bỏ thời gian làm thứ đó, chắc hắn có gì sâu xa. Đành lên tiếng, thuyết phục Chương Du Quân:
"Bệ hạ, hãy vì giang sơn bá tánh. Muốn biết Triển quý phi đúng hay không, chúng ta hãy thử. Nếu sai, từ nay quý phi sẽ không quấy phá bệ hạ nữa."
Sau đó là một loạt kế hoạch trao đến tai Chương Du Quân. Nếu là người khác ngoài Minh Nhược Hoa nói, ông ta sẽ không nghe. Nhưng với Minh Uất Phong, một nam nhân không tầm thường còn nghi ngờ, thì ông đành thở dài khó xử.
Trong thâm tâm, Chương Du Quân không hề tin người hắn yêu thương là một yêu nữ.
"Được rồi, tối mai, hành sự. "
Bước chân nặng nề bước ra cửa. Triển Phi vui mừng trong lòng, thầm nhìn Uất Phong cảm ơn.
Ngày mai, còn một ngày thôi, Minh quý phi sẽ lộ diện, hoàng thượng sẽ tin nàng. À không, phải nói là Nhược Y mới phải. Triển Phi thầm rủa, thầm vui mừng.
Tất cả chỉ đang suy nghĩ mỗi người mỗi chuyện, không ai biết rằng Lã Tần Uy bên ngoài lo lắng đến chừng nào.
Nguy cơ thật sự ập đến.
Chủ nhân của hắn đang chấn thương, nếu vì chuyện này là bại lộ, thì một phần cũng do lỗi của hắn. Do hắn không mạnh tay để Triển Phi có cơ hội phát ngôn những điều nguy hiểm.
Cánh cửa rời đi bóng của Lã Tần Uy, thân thủ áo đen nhanh như cắt bay vào trời đêm, hành động thoát ẩn thoát hiện. Ngay cả Uất Phong cũng không biết được.
***
Bên cạnh vườn Diên Vĩ...
Một bóng nữ nhân y phục trắng tinh khôi mang một vẻ cô đơn đứng giữa ban đêm thơ mộng. Màu xanh tím của hoa, điểm thêm nét trầm buồn.
Hoa buồn...
Hay người buồn?
Ánh mắt Nhược Y nhìn xa xăm, giữa bao la bát ngát đầy hoa thơm như vậy, tất cả đều khiến nàng gợi nhớ đến Sát Tinh Vệ.
Ta muốn biết hiện giờ ngươi đã ngủ hay chưa? Đã chuẩn bị về hay chưa?
Mỗi lần nàng ngắm hoa, là mỗi lần Sát Tinh Vệ đứng sau lưng, âm thầm lặng lẽ ngắm nhìn. Mỗi lần nắng gay gắt, là mỗi lần người kia lo lắng hoa sẽ héo. Luôn túc trực đến chiều mà tưới nước, hôm nay nắng rất lâu, tại sao nàng còn chưa đến?
Vắng hơi thở của Tinh Vệ, đều khiến Nhược Y nhớ đến không tự chủ được.
Nàng khẽ cười chế giễu, cảm thấy bản thân mình thật kiên cường. Đến giờ vẫn không hiểu được tại sao suốt một khoảng thời gian như vậy mà nàng vẫn bình tĩnh mà gượng sống.
Chiếc vòng đỏ, Nhược Y luôn đeo vào tay, xem như Sát Tinh Vệ luôn ở bên nàng. Xem như là vật đính ước.
Vẻ đau khổ đến Lã Tần Uy còn cảm nhận được.
Hắn ta đứng sau lưng...
Hắn ta thay Tinh Vệ đứng nhìn bóng dáng thâm tình kia, lòng không mấy vui vẻ.
Trước mặt hắn là nữ nhân trong tay có cả thiên hạ, nhưng lại bại trận trước một tình yêu nữ nhân. Hắn đau cho nàng, hắn đau cho cả hắn.
"Thật buồn vì ngày hôm nay người đứng sau nhìn ta không phải là Sát Tinh Vệ, phải không?"
Âm thanh nhàn nhạt buồn bã vang lên bất ngờ, Lã Tần Uy hơi giật mình. Nhưng hắn không đáp.
Khẽ mân mê chiếc vòng tím của Sát Tinh Vệ trên tay, Nhược Y cố gắng gượng lại cơn đau của vết thương, sau đó mới dùng sức tiếp tục nói:
"Ta còn biết Triển Phi muốn làm gì. "
Lã Tần Uy mở to mắt, sau đó vội vã cúi đầu:
"Là do ta không