Năm ngày sau cũng đã đến, đến một cách nhanh chóng.
Sức lực của Nhược Y hồi phục rất tốt, không thể nói trận Mãn Kim sống còn hôm đó là kiếp nạn hay bất đắc dĩ. Nàng xém mất mạng nhưng bù lại được khí công của Lã Tần Uy, xem như ý trời.
Lã Tần Uy lúc này thê thảm vô cùng, chính xác hơn là thê thảm trong nội tâm. Nhược Y bị hận thù sinh bản tính băng lãnh, trước đây vẫn quen mắt, nhưng bây giờ Lã Tần Uy cảm tưởng sự băng lãnh đó đến với hắn vì bản thân hắn vô dụng.
Thật ra Nhược Y không hề xem thường Lã Tần Uy, nàng có cảm kích với sự trung thành hy sinh của hắn. Nhưng sự bất cần của nàng tỏa ra xuất phát chỉ vì nàng nhận ra hắn có tình cảm với nàng.
Nàng không đồng ý.
Lã Tần Uy buồn có, vui có, hắn làm gì dám đòi hỏi từ Nhược Y? Ngay cả dò thám tình hình hiện giờ cũng không thể, chỉ hàng ngày hái thuốc luyện dược là đủ.
Hắn vốn hợp tác cho nàng và Sát Tinh Vệ, nhưng nếu một ngày nữ nhân kia mãi mãi không về nữa, thì hắn sẽ liều chết chăm sóc Nhược Y.
Hôm đó Nhược Y ra ngoài, nhìn bóng dáng gầy yếu đó, đêm khuya như vậy Lã Tần Uy cũng đủ biết nàng đi đâu. Không giết người bừa bãi thì cũng giết người liên quan đến Sát Tinh Vệ. Tàn sát Mãn Kim sơn trang đến xém mất mạng nàng cũng mặc tâm, chỉ vì chúng là nguyên nhân mất tích của người nàng yêu thương.
Tình yêu lớn như vậy, thật không ai sánh bằng.
***
Phủ Mãn Kim...
Tất cả đội binh đều tập trung vũ khí đầy đủ, chúng tuần tra nhiều đêm, sau đó còn phân tán khắp mái nhà và mọi góc cạnh theo lời dặn của Lục Thủ.
Lục Thủ lòng nôn cao không tài nào ngủ được, nói không lo lắng thì là giả.
Hắn chuẩn bị tinh thần từ lúc mới cầm được giấy báo tin của Nhược Y, sau đó bỏ ăn mất ngủ chỉ để canh gác. Mặc dù Nhược Y nổi tiếng nói là sẽ làm, nhưng sao biết được nàng đến sớm hơn hay muộn hơn tin đã báo?
Đêm nay là đến thời hạn, một chút rượu làm cho Lục Thủ tỉnh táo, còn mang theo độ háo thắng.
Nhưng canh 1..
Canh 2...
Canh 3...
Tất cả đều tĩnh lặng, không hề thấy động tĩnh gì của yêu nữ.
Lục Thủ có chút mong mỏi, Minh Uất Phong cũng cảm thấy kỳ lạ:
"Quái lạ, sao còn chưa xuất hiện?"
Lục Thủ nhìn trời đêm mù mịt, hắn đáp:
"Có khi nào biết hôm nay huynh xuất hiện nên ả ta không dám ra tay? Đợi thêm một chút nữa xem. Còn rượu, uống đi."
Minh Uất Phong nghe không lọt tai lắm, Nhược Y chống cả trời, nói sợ nghe có vẻ phi lý. Hắn chỉ có thanh kiếm bạc, còn nàng, nàng từng đem cổ áo hắn xé nát.
Cạn bình cũng đã đến giờ Sửu (3h sáng), tất cả đều im ắng, ngoại trừ nghe một mùi hương rất lạ. Lục Thủ đã ngà say, hắn quăng bình lên mái nhà, sau đó gào lên:
"Xem ta là trò đùa sao? Nói tới lại không thấy, không lẽ nuốt lời thật?"
Minh Uất Phong lặng lẽ nhìn Lục Thủ, sau đó cố gắng ngửi mùi hương lạ đó xuất phát từ đâu.
Mái nhà, mùi lạ, giờ Sửu...
Chợt một ý lóe lên trong đầu Minh Uất Phong, hắn không mong đó là thật.
Tay đem thanh kiếm bay lên tầng ba, Minh Uất Phong dùng sức phá tan cửa, như suy luận, một mùi hương nồng phát ra, hắn nhanh chóng bịt mũi lại.
"Mùi hoa thuốc mê."
Mùi mới nhận ra cách đây mười phút, chứng tỏ không quá lâu.
Lục Thủ lúc này mới lên kịp, hắn nhìn cánh cửa bể nát, lòng có chút sợ hãi, nhưng khi thấy phụ thân mẫu thân hắn vẫn ngủ trên giường, yên tâm vài phần.
"Bịt mũi lại, là thuốc mê."
Minh Uất Phong cảnh báo, mặc dù mùi hương này không giống như mùi hắn đã ngửi thấy bên dưới, sau đó cùng Lục Thủ đến bên giường Lục Cố Thiên. Nhìn qua tấm màn ngủ, cả hai đều nằm đó như chưa có chuyện gì.
"Tiêu rồi Uất huynh, có khi nào cha mẹ ta ngửi thuốc mê rồi bất tỉnh hay không?"
Minh Uất Phong có nghe thấy nhưng không đáp, thời gian ngắn như vậy chỉ đủ thấm thuốc mê, chắc chắn không thể ra tay kịp. Hiện giờ hắn chỉ đi quanh phòng, cố tìm ra một điểm lạ gì đó, rõ ràng còn có một mùi hương khác. Lục Thủ lo lắng không nguôi, hắn đứng nhìn một lần nữa, sau đó nhìn thấy máu từ trên giường chảy xuống.
Một màu đỏ tươi.
Đầu óc lu mờ, Lục Thủ một tay kéo màn ra, lập tức một màn kinh hãi hiện ra trước mắt, thi thể của Lục Cố Thiên và Lục phu nhân đang bị tiêu hủy bằng một dung dịch màu trắng.
Mùi hương lạ gây chú ý Minh Uất Phong, hắn một bước chạy đến, mới phát hiện sự việc kinh khủng này. Có lẽ đã phát hiện ra mùi hương hắn đang tìm, chính là mùi hương tiêu hủy xác.
Mùi này hắn đã có ngửi qua, chính là ở trong phòng của Minh Giản sư phụ của cả hai. Vì quá lâu không gặp lại nên không thể nghiệm ra, thuốc này do Minh Giản bào chế, không phải là Lã Tần Uy.
Minh Uất Phong nhận ra mình là một tên ngu ngốc, mang tiếng là đồ đệ của Minh Giản, nhưng không hề biết một thứ gì. Nhược Y đến rồi đi, hắn còn không nhận biết.
Thuốc mê cách đây mười phút, có thể là loại thuốc mạnh mới khiến Lục Cố Thiên không phát hiện, Nhược Y dùng móng tay cắt đứt thanh quảng của hắn và phu nhân hắn để cả hai không thể la hét. Sau đó dùng thuốc tiêu hủy phá hoại thi thể, khiến chết một cách nhẫn tâm và lặng lẽ.
Từ khi nào lòng dạ Nhược Y lại dã tâm như vậy?
Điều quan trọng hơn nữa là Nhược Y vào đây bằng cách nào mà tất cả không phát hiện ra? Minh Uất Phong có dạo quanh phòng nhưng không thấy điểm gì lạ, ngoại trừ khả năng... giả dạng người trong đội binh.
"Hay cho mưu kế thông minh của ngươi..."
Minh Uất Phong mãi nguyền rủa mà không để ý đến Lục Thủ đang thẫn thờ bên thi thể cha mẹ hắn. Hắn sốc đến không khóc được, chỉ biết