Về đến căn nhà cũ quen thuộc trên núi, Sát Tinh Vệ gấp rút đỡ Nhược Y xuống giường, bản thân luống cuống tìm thứ gì đó trên kệ pha chế thuốc. Sau đó đem một lọ màu trắng đến trước mặt Nhược Y, vết thương trên tay của người kia làm Tinh Vệ chú ý đến quên cả lột mặt nạ.
Không cần lên tiếng, Sát Tinh Vệ tự tay kéo vết thương của Nhược Y ra, sau đó mở nắp lọ đổ dược vào. Chất lỏng có mùi rất khó chịu, vừa lạ vừa quen, lần trước có nghe tên say rượu Lã Tần Uy nói về loại thuốc này. Hắn ta luôn tỉ tê dặn dò, mỗi khi Nhược Y bị trúng bạc, đây là thuốc chữa trị.
Vừa chăm sóc vết thương, vừa khó chịu trong đầu làm Sát Tinh Vệ đăm chiêu suy nghĩ triền miên, nàng không nhận ra đôi mắt đỏ phía trên đang quan sát mình liên tục.
"Là độc bọ cạp và rắn đen, khó trách được mùi hương tệ."
Sát Tinh Vệ bị Nhược Y nắm rõ suy nghĩ, nàng có chút ngượng nghịu cúi đầu xuống. Hành động vô tình dễ thương như vậy lại khiến Nhược Y buồn bã lạ lùng. Nàng nén tiếng thở dài, đem bàn tay còn lại khẽ kéo vải che mặt của Sát Tinh Vệ ra. Vẻ mặt thanh tú của người nàng thương trước mắt rõ ràng, lại khiến tâm Nhược Y thêm một lần nữa đau đớn.
Khoảnh khắc đó không ai còn nói với ai thêm lời nào nữa.
Máu của Nhược Y luôn màu đen, nên khi thuốc trắng đổ vào khá nổi bật. Sát Tinh Vệ xé vải băng lại vết thương, sau đó lẳng lặng đặt lọ thuốc về vị trí cũ.
"Vua của nước Chương chết, nguy to."
Sát Tinh Vệ nhẹ nhàng bắt chuyện, nàng cố gắng bẻ tình huống sang một khúc rẽ khác. Nhưng bình thản là vỏ bọc bên ngoài, còn bên trong cả hai đều hiểu rõ tình cảnh bấy giờ.
"Rốt cuộc kẻ ngu xuẩn ta nhắm đến đã băng hà, cho dù con cái hắn ta kế ngôi, tương lai Chương quốc thế nào, ta đều mặc tâm. "
Phải! Nàng đều mặc tâm, chuyện thiên hạ thế nào, nàng đâu cần biết, chuyện thường dân thế nào, nàng không liên quan đến. Mục đích của nàng đã hoàn thành, Chương Du Quân đã chết, nàng đã có thể từ bỏ ma pháp, trở thành một nữ nhân bình thường. Gả cho Sát tỷ tỷ, làm một người vợ tốt. Sáng khoác áo cho Vệ, trưa đợi nàng về ăn cơm, chiều nũng nịu đòi kẹo ngọt, tối ôm nàng đi ngủ.
Ước mơ bao năm nay đã toại nguyện, Nhược Y sẽ giã từ hương máu. Miệng không còn mùi tanh, răng nanh không còn hiện hữu và trả lại nàng một hình dạng từ ban đầu.
Vùng ánh sáng đã hiện trước mắt, tại sao lòng Nhược Y không vui? Cổ họng nàng đắng chát một màu đen, hai bàn tay kìm hãm những móng vuốt nhọn. Nếu lại tiếp tục dài ra, chắc chắn sẽ dọa Tinh Vệ sợ chết khiếp.
Đêm đó cưỡng bức nàng, Nhược Y không hề vui vẻ. Chỉ là nỗi mù quáng che lấp Nhược Y, trái tim nàng không chịu được sự phản bội.
Khóe mắt cay rát, Nhược Y khẽ nhắm chặt, tự thân hít thở đều đặn, cố gắng lấy lại bình tĩnh. Chỉ sợ một phút liều lĩnh, nàng lại ra tay tổn hại người kia một lần nữa.
"Lần này triều đình và bọn người Minh Uất Phong không hề buông tha. Thân phận bị bại lộ có chút bất an, hay là chúng ta dời đi nơi khác... cùng làm lại từ đầu."
Đây đều là toàn bộ lời thật lòng trong tâm của Tinh Vệ. Tôn Đồng đã về Trung Quốc hiện đại, nàng muốn mở ý làm lành trái tim của Nhược Y, sau đó cùng đi nơi khác. Chấp nhận tha chết cho Lục Thủ chỉ để sống cuộc sống yên bình với tiểu Nhược. Nhưng dường như Nhược Y đang hiểu lầm, một sự hiểu lầm không bao giờ được lý giải. . Xin hãy đọc truyện tại ( TRUM truyen. n e t )
Khóe miệng Nhược Y cong lên cười khinh rẻ, lời lẻ đều là lo lắng cho Nhược Y, đều là viễn cảnh vẽ lên điều nàng mơ ước, nhưng lại bị nàng nghĩ theo một cách khác.
Muốn rời đi chỉ để bảo vệ cho tên họ Tôn kia? Từ bỏ mối thù ngàn năm với Lục Thủ chỉ để kéo nàng đi nơi khác, tránh nàng gây cái chết cho Tôn Đồng?
Rời xa gần một năm, nàng vì Tinh Vệ mà điên cuồng sống chết dưới phủ Mãn Kim, hy sinh máu lẫn nước mắt, còn lấy đi võ công của Lã Tần Uy. Tất cả chỉ đổi lại những hành động phản bội liên tục thu vào tầm mắt của nàng.
"Sát Tinh Vệ... tại sao tỷ lại ác độc như vậy?"
"Đủ rồi, ta không muốn bàn đến."
Âm thanh không được dịu, khiến Sát Tinh Vệ nhất thời ngây người, một tia thất vọng len lỏi vào ánh mắt của nàng, đem hình dáng gầy yếu của Nhược Y trở nên bất lực.
"Lý do biết ta gặp nạn?"
"A Cửu mật báo!"
Sát Tinh Vệ bình tĩnh đáp trả trước tâm lý thất thường của Nhược Y. Nàng đưa đôi chân nặng nề đến bên cạnh, mới phát hiện toàn thân Nhược Y tỏa lạnh như băng đá, đôi tay run rẩy liên hồi.
Âm thanh nghiêm túc đem Sát Tinh Vệ trở về hiện thực sau vài giây lạnh lẽo:
"Vệ... ngươi biết tại sao ta thích hoa Diễn Vĩ không?"
Sát Tinh Vệ trầm lặng một lúc:
"Vì nó mang ý nghĩa hy vọng, lòng trung thành và niềm vui..."
Nghe lời đáp, Nhược Y bỗng cười thật lớn, đem toàn bộ không khí trở nên ma mị, ánh mắt khinh thường chính mình, ươn ướt một màu thủy tinh.
"Phải, tỷ luôn làm ta thất vọng, trao cho ta những vết thương lòng và toàn là sự buồn bã."
Lời nói trong tâm đốt cháy Nhược Y từng phút một, nàng muốn ôm trầm lấy hình dáng kia suốt một đời không tách ra, nhưng giờ này lại không dành riêng cho nàng nữa.
"Ta có một nhiệm vụ cuối cùng cho ngươi."
Sát Tinh Vệ nhất thời vui mừng, tâm trạng Nhược Y tệ như vậy, không biết làm sao để trấn an, nay nàng ta gợi chuyện rất bình thường. Những nhiệm vụ được giao, năm xưa Sát Tinh Vệ đều quá rõ.
"Đã lâu cảm thấy thiếu gì đó, không ngờ chính là thực hiện nhiệm vụ. Chủ nhân cứ giao, ta nhất định hoàn thành."
Hai tiếng "chủ nhân" ngày nào quen thuộc, nay lại xa cách nửa vời. Nhược Y bình thản đứng dậy, đối diện trước mặt nữ nhân kia, mắt nhìn mắt:
"Giết chết Tôn Đồng."
Bốn câu như tiếng sét đánh vào trọng tâm, Sát Tinh Vệ như người mất hồn lùi xuống, hai chân ngã quỵ, đôi môi run rẫy, sắc mặt tái nhợt như xác chết. Thanh kiếm buông xuống, Sát Tinh Vệ quỳ trước mặt Nhược Y, vứt bỏ toàn bộ tôn nghiêm giờ đây đã không cần:
"Là lỗi của ta, đừng giết Tôn Đồng, chủ nhân.. xin ngươi... là ta sai. Ta sai vì không nói rõ toàn bộ câu chuyện, ta lạc vào một vương quốc lạ, Tôn Đồng cứu mạng ta, nhất thời liền có hảo cảm. Vất vả mới trở về được, lại không dứt khoác với nàng. Chủ nhân, đêm đó là ngươi hiểu lầm, ngươi tin ta được hay không? Chỉ một lần thôi, cầu ngươi..."
Nhược Y bất động, nàng dường như đang cười, một nụ cười quỷ dị. Sát Tinh Vệ, lần đầu tiên quỳ xuống hạ thấp mình, là vì xin tha cho một nữ nhân khác.
Nhược Y mệt mỏi đến đờ đẫn,