Hoa anh đào nở, rơi rải rác trên đỉnh đầu, Lục Thủ có suy nghĩ bao nhiêu cũng không thể lý giải được chuyện trước mắt. Nhược Y đang nói cái gì, hắn không hiểu!
Mắt thấy Hỏa Tà Thuật đã biến mất khỏi tay Nhược Y, Lục Thủ ngờ ngợ đoán ra được vài chuyện vô lý. Chỉ vì ngắm nhìn Sát Tinh Vệ mà bỏ quên đề phòng, chắc hẳn Nhược Y và tên họ Sát đó có mối liên hệ mật thiết với nhau. Rất tốt! Hắn sẽ một tay tiễn hai người, trên đường đến âm phủ đều có nhau.
Sớm vui mừng, Lục Thủ lựa thời cơ tốt, đem đao hướng thẳng đến cổ tay, một nhát đánh thẳng.
Nhược Y đưa mắt liếc một cái, nhất thời lắc đầu thương cảm cho tên đại cẩu này. Chỉ trang bị mỗi giáp bạc liền một thân một mình tấn công sau lưng, hắn sớm đắc thắng cũng sẽ sớm bỏ mạng.
Hỏa Tà Thuật lập tức xuất hiện trở lại, đem một trưởng giáng ngực hắn. Không như ý muốn, tay nàng vừa chạm vào giáp đã xuất hiện một lực nóng gây bỏng, Nhược Y giật mình rút lại, bức quá chuyển sang phá gãy đao hắn, giữ lại mũi nhọn bẻ ngược chém thẳng vào da mặt.
Tiếng xước nghe rất sát sơ, không lâu sau một đường máu hiện lên gương mặt đầy sẹo của Lục Thủ, chảy rọc xuống mảnh giáp chết tiệt.
Nhược Y thu về đôi tay bị bỏng nặng, nổi căm hận hằn lên tia mắt. Quả thật nàng từng xem thường hắn, nhưng hôm nay giáp bạc đã tạo cho nàng một nổi sợ vô hình.
Lửa gặp lửa, một trận thấu tận xương da. Chỉ vì đem Hỏa Tà Thuật đối đầu với kim loại, Nhược Y vô tình gây nội thương trong gân máu. Tốt nhất nó không tổn hại đến cổ tay, nếu không bao nhiêu ma pháp trong người nàng tiêu tan, rất đúng ý với bọn săn ma.
Sát Tinh Vệ cắn răng nhìn ra bên ngoài, từng hành động của Nhược Y đều gây lên sự bất an đến lạnh lẽo bao trùm thân thể gầy yếu của Tinh Vệ. Đôi chân cản trở nàng thì thôi đi, lại còn không thể phá lớp yêu thuật bảo vệ. Nàng dùng bao nhiêu nội công đều vô hiệu, trước mắt là một thứ quái quỷ mỏng nhưng bất tử.
Lục Thủ bị đẩy lùi về sau, run run nhìn xác kiếm vỡ đôi dưới đất. Mùi máu tanh khiến hắn mất bình tĩnh, Minh Uất Phong đứng im một chỗ mà nhìn lấy, xem ra đem theo tên họ Lục này chỉ tổ vướng chân. Gương mặt góc cạnh không biến đổi, chỉ khẽ gật đầu ra hiệu cho binh lính.
Hôm nay không giết được Nhược Y, hắn sẽ tức đến chết
"Chủ nhân..."
Âm thanh trong nhà vọng ra, Sát Tinh Vệ bất lực gào thét để Nhược Y không cầm lòng được. Bây giờ còn hướng đi nào khác? Ngày nào còn kẻ thù, ngày đó vẫn phải sống trong gươm ma ảo mị. Nhược Y có muốn từ bỏ ma thuật thì Minh Uất Phong vẫn sẽ tìm cách giết chết nàng.
Không đợi binh lính xông vào, Nhược Y đã tự tìm đến chúng. Bao nhiêu móng vuốt đem kiếm bạc của tất cả bẻ gãy, binh ngày càng đông, móng vuốt nàng không thể cự nỗi. Cho đến khi người thứ hai trăm cũng là lúc đôi tay nàng nhuốm máu, từng móng vuốt đứt kìa. Đôi mắt bị trọng thương, vết chói của bạc xâm chiếm đến tròng đỏ, dường như có một giọt máu vừa rơi xuống từ bên trong mắt.
Xác chết vang vảng khắp nơi, khu đất rộng như vậy vẫn không đủ xua đi mùi tanh của rỉ sắt. Từng người ngã xuống trước mặt Lục Thủ, hắn càng không cam tâm. Từng giọt máu rơi ngang trước mắt Tinh Vệ, vừa như cắt mất một tất thịt trên người nàng.
Nàng chán ghét hoàn cảnh này, nàng chán ghét bản thân mình. Thì ra Nhược Y chưa từng từ bỏ nàng một giây. Cũng chỉ vì nàng còn sống, Nhược Y mới tìm đến, chẳng khác nào gián tiếp đẩy người vào một cái bẩy.
Thanh kiếm chém bao nhiêu cũng không phá được thuật. Phải, Sát Tinh Vệ là người, chỉ biết luyện kiếm, càng không biết thuật pháp. Nước mắt lăn trên môi một màu mặn đắng, nàng rơi vào hố sâu, là một hố nhốt cảm giác.
"Nhược Y, ngươi muốn tốt cho ta, lại giam ta vào nơi này, cả cuộc đời ngươi cũng chỉ biết giam ta."
Lần đầu tiên Sát Tinh Vệ kêu đầy đủ họ tên của Nhược Y, nghe qua thật xa lạ, thật xa lạ! So với hai từ "chủ nhân" cũng không bằng.
Ngôn từ trách móc, đem thần trí của Nhược Y đau đến lặng người. Mắt nàng lu mờ không biết vì máu hay nước mắt, chỉ biết nhìn qua một hướng khác, che giấu tâm tình mình.
Sát Tinh Vệ báu chặt từng khớp tay, chung thủy nhìn vào một mình Nhược Y mà đau khổ, cho đến cuối cùng, dù tốt hay xấu, Nhược Y vẫn mãi mãi ích kỷ.
"Ngươi nói bảo hộ ta, lại để ta chứng kiến sau bức màn. Đây là một loại tra tấn, ngươi không bảo hộ ta, ngươi đang làm đau ta, ngươi ích kỷ, thật sự ích kỷ."
Nhược Y thu về tổn thương, ánh mắt trở nên cương quyết, nàng hiểu Tinh Vệ muốn gì, nhưng nàng không thể đáp ứng.
"Vệ... chỉ ngươi mới có thể hóa giải."
Sát Tinh Vệ càng nghe càng không hiểu, nàng hoang mang cực độ, nhất thời tâm trí không thông.
Lục Thủ chứng kiến mọi chuyện, bất ngờ cười thật lớn, vệt máu được lau đi, rút thanh kiếm từ tay của Minh Uất Phong.
"Các ngươi là loại gì đây? Chuyện hay! Haha... ma nữ khốn kiếp, cho dù có đứng sau màn ma pháp đó ta cũng tìm đến giết tận cùng. Giết một mạng người ngươi yêu nhất, cũng đã đủ trả thù cho Lục gia của ta."
Khiêu khích, uy hiếp, tất cả nàng có thể nhịn. Nhưng vừa rồi hắn còn lôi Sát Tinh Vệ ra nguyền rủa, quả thật không còn cớ gì để kéo dài thời gian được nữa. Đúng như ý muốn của Lục Thủ, Nhược Y kích động đến tận mang tai, nắm chặt bàn tay rỉ máu.
"Câm miệng, câm miệng."
Toàn thân Nhược Y phát ra một làn khói tím bao trùm, biểu hiện của cơn thịnh nộ được dồn nén. Lục Thủ rút kiếm lùi về sau, khóe miệng cười nhẹ vô vàng nguy hiểm. Quả nhiên sau lưng binh lính tiến lên bao vây, lần này không còn một thanh kiếm bạc nào nữa, mà là khiên.
Khiên bạc chạy quanh Nhược Y, tạo thành một vòng tròn ma trận. Ánh sáng chói lóa chiếu thẳng vào toàn thân, khiến làn khói tiêu tan rất mau, thay vào đó là một sự nóng bức đau đớn đem Nhược Y hiện nguyên hình. Mái tóc bạc trắng, làn da bạch tạng, răng nanh không cầm cự được cũng theo đó xuất hiện.
Nhược Y hiện giờ như rơi vào một bẫy đầy gai nhọn. Từng ánh sáng như đâm thẳng vào vệt da, đau như thiêu cháy.
Đêm nay là trăng tròn, là một đêm tốt đẹp của Nhược Y. Bao nhiêu sức lực từ mặt trăng dồn xuống đôi vai gầy nhỏ của nàng, gồng mình đến cuối cùng, Nhược Y đem kim châm phóng đến chân binh lính. Tiếng nổ thấu vang trời, máu thịt văng tứ tung, khói đỏ mù mịt, ướt sũng từng khiên bạc. Trả lại một tầm nhìn tối tăm cho Nhược Y, nàng thoát khỏi ma trận dễ dàng.
Là độc hoa!
Một loại châm chỉ cần trúng người sẽ nổ thành từng mảnh. Nàng từng phóng đến Tôn Đồng, nhưng vô tình bị trượt, găm thẳng vào đèn lồng đêm trước.
Màn kinh hoàng đặp vào mắt Minh Uất Phong, hắn giật mình lùi lại vì một cái đầu rơi xuống chỗ hắn đứng. Pháp thuật vô song như vậy, đáng lý ra phải thuộc về hắn. Chỉ vì chậm trễ một bước mà Nhược Y vô tình trở thành đệ nhất thiên hạ. Hắn muốn nàng đợi, đợi đến khi hắn phế thuật ma nữ bậc nhất.
Ngày ngày hắn ăn bọ cạp để làm gì? Ngày ngày hắn nuốt rắn đen để làm gì? Nghẹn họng chết đi được, cũng chỉ vì giành thiên hạ, vì muốn biến nước Chương thành nước Minh!.
Máu me bắn vào giáp bạc của Lục Thủ, hắn kinh tởm lau đi, cho dù trong lòng sợ hãi nhất, cũng phải làm ra vẻ không để tâm. Độc hoa đã thất truyền, hắn không thể biết được nàng còn cây kim nào hay không.
"Thanh kiếm đó, ngươi còn không thấy vô dụng?"
Nhược Y thấm mệt, đem Lục Thủ mắng nhiếc, cho dù đang đối mặt với Lục Thủ, nhưng ánh mắt nàng không rời nam nhân đằng xa, chính xác là đang cảnh cáo Minh Uất Phong. Lục Thủ nở nụ cười tà ác, nhưng hoàn toàn không đáp lời nào nữa.
Hắn dùng cánh tay duy nhất còn lại, lôi thanh kiếm đưa thẳng lên hướng trăng. Hắn cố ý dùng ánh sáng của trăng để rọi vào lưỡi gươm, một bính lính còn sót lại đẩy ngọn đuốt đốt cháy thanh kiếm.
Toàn bộ trước mắt nhất thời làm Nhược Y giật mình, đây là thuật ẩn trăng!
Gương mặt lạnh tái của Minh Uất Phong cười cười từ đằng xa, để Nhược Y nắm chặt đôi tay uất hận. Vừa lúc đốt cháy, từng mây đen trôi đến che lắp trăng, trả lại một bầu trời đen thẳm.
Quả nhiên vừa biến mất, Nhược Y toàn thân mệt mỏi liên hồi, đôi mắt giờ này đau đớn nhân đôi, bên tai thoang thoảng giọng khàn đặc của Lục Thủ:
"Nhược Y bậc nhất thiên hạ, nay lại trở thành một con thỏ đế co rúm đuôi. Chuyện hay, chuyện hay..."
Lục Thủ nhanh như gió lao đến, cầm thanh kiếm rực lửa lao vào Nhược Y. Dù đánh bằng một tay, nhưng Nhược Y không thể đoán được đường kiếm phát ra. Tại sao?
Là máu, máu của long phụng, chỉ có hoàng đế mới có, chính