[ Cảnh báo chương này có nhiều ngôn từ kinh dị máu me, cân nhắc khi đọc nha! ]
__________________________
Điều này Nhược Y đã ngờ ngợ đoán ra trong một lần bị giăng lưới bạc. Kẻ thù chỉ muốn phong ấn cổ tay nàng, nhưng Minh Uất Phong chính là có dã tâm muốn đoạt lấy toàn bộ.
Dòng điện truyền qua hai thân ảnh không tầm thường. Trước tất cả ánh mắt đổ dồn về phía cảnh tượng kỳ quái này, Minh Uất Phong hét lớn, ma thuật thấm sâu vào máu, luồn lách trấn giữ thần kinh. Mái tóc bạc dần, chuyển sang màu tuyết và đương nhiên cùng lúc ấy, từng sợi của Nhược Y trở nên đen thẩm như ban đầu.
Sát Tinh Vệ không tin vào mắt mình, hàm răng cứng nhắc, nhất thời như khúc gỗ. Minh Uất Phong giờ này không hề giống với Nhược Y trước kia, Nhược Y ma mị bao nhiêu, hắn lại thô kệch quái gỡ bấy nhiêu. Có lẽ thời gian dài ăn bọ cạp, luyện rắn rết, để bây giờ đôi môi trở nên tím đậm, là bộ dạng của tẩu hỏa nhập ma.
Sau một thời gian ngắn, Minh Uất Phong thả tay Nhược Y, toàn thân hắn sức mạnh vô biên, thoải mái đưa chiếc lưỡi cùng màu môi liếm nhẹ. Không lâu sau, lập tức hàng trăm con bọ cạp tràn ra ngoài. Vừa chạm đất đã tự khắc chết, tạo ra một màn kinh hãi cho người xem.
Binh triều đình cảm nhận có nguy hiểm, đao kiếm rút lần lượt, chỉ thẳng vào Minh Uất Phong. Chương Cát nhíu mày không hiểu tên trước mắt muốn làm gì. Hắn từ sau binh bước lên, đẩy hai tên cản trở trước mặt, miệng lẩm bẩm chửi rủa:
"Tránh ra, tránh ra! Chuyện gì đây? Minh tướng quân, trẫm cho ngươi thời hạng bắt ma nữ, nay thời cơ đã đến còn không mau ra tay?"
Âm thanh gắt gỏng làm Minh Uất Phong chú ý, đưa đôi mắt trắng dã nhìn Chương Cát, hắn im lặng liếm môi, một bước hướng đến gần.
Chương Cát ngu xuẩn không nhận ra, giờ này nam nhân họ Minh trước mắt hắn người không ra người, ma không ra ma. Công lực nhân đôi Nhược Y ngày đó, tròng mắt trắng tưởng chừng đã mù, nhưng thật ra tinh anh vô cùng.
Tùy tiện lấy một thanh kiếm gần đó, Minh Uất Phong cầm chắc trong tay, đợi Chương Cát lên tiếng.
"Còn không mau ra tay?"
Lời lẻ mệnh lệnh chói tai vô cùng, Lục Thủ lo lắng ra mặt, hắn đủ thông minh để biết huynh đệ tốt của hắn trở thành cái gì. Chân nhấc vài bước, Lục Thủ từ sau lưng bước đến muốn ngỏ ý trợ giúp thì một tiếng chém cực bén đem toàn bộ đứng hình.
Đầu Chương Cát rơi xuống đất, tiếp theo là vài nhát chém liên tục đem thân thể nam nhân xấu số chia làm đôi, gục ngã tàn bạo.
Mưa bắt đầu rơi, trời lạnh thấu xương thấu tủy, nhưng có lẻ không lạnh bằng cảnh tượng trước mặt. Người trong triều đình lúc này mới rõ, người để tiêu diệt không phải là Nhược Y, mà là Minh Uất Phong.
Nhược Y sững sờ nhìn vua thành quốc chết thảm, có mơ cũng không ngờ Minh Uất Phong nội lực thâm hậu đến vậy. Bàn tay ướt đầy nước mưa của Sát Tinh Vệ vội vã kéo nàng về phía mình, từng khớp xương nắm chặc, chứng tỏ bao nhiêu lo lắng vô tình để Nhược Y rõ.
Nhược Y giờ này hình dạng đã bình thường trở lại, nàng không còn thuật pháp, nhưng đương nhiên có võ công, dù muốn hay không, đêm nay không thể trốn thoát. Kẻ thù người đối diện hướng tới, chính là nàng. Có lo lắng, cũng chỉ lo lắng cho Tinh Vệ, nàng còn sống, nhất định Tinh Vệ được bảo hộ.
Chương Chiếu hốt hoảng cho binh đem Hoàng hậu và Mã quý phi hồi cung an toàn, nhưng vừa được vài bước, Minh Uất Phong xuất hiện răng nhọn, cắn chết những người bỏ trốn. Giờ này hắn trở thành quái vật, chỉ cần thấy động, hắn sẽ trảm.
Đường đá trơn trượt, mưa phùn che mắt, Chương Chiếu anh dũng đem kiếm hướng tới, gầm một tiếng oán hận:
"To gan, vua ngươi cũng giết, toàn bộ triều đình cũng giết sạch. Tội lỗi đầy mình, không thể dung thứ."
Minh Uất Phong cười một cách thoải mái, mưa trôi xuống lớp tóc dọa người, thanh kiếm trong tay hắn trơn như nước, bất ngờ bay thẳng tới cổ Chương Chiếu. Lưỡi gươm xuyên qua yết hầu nhanh như chớp, khiến người luyện võ lâu năm như Chương Chiếu không dự đoán trước được.
Vậy là rõ, người cuối cùng trong tộc triều đình chết tại chỗ, gió thổi đu đưa vạt áo quái dị của Uất Phong. Quanh đây chất đầy xác chết, đêm vắng không bóng người, máu trôi theo mưa, thân hình hắn bắt đầu quay mặt lại, làm Lục Thủ cả kinh.
"Uất huynh, huynh quả thật là độc tôn thiên hạ."
Lục Thủ lên tiếng vang ngợi, lời lẻ rất lọt tai chí khí, nhưng đâu đó còn vươn chút run rẩy xin tha, đã làm sao? Bây giờ bộ dạng như một con cẩu nhỏ, đã làm sao? Hắn cần mạng sống, hắn cần sống, hắn không cần sĩ diện nam nhân.
Minh Uất Phong hài lòng ngước nhìn, tròng mắt trắng làm hắn chột dạ. Đem hết sức bình tĩnh, Lục Thủ tiếp tục vẽ ra viễn cảnh trị quốc:
"Ta đợi huynh lên làm vua, nước Minh hiện diện đệ nhất."
Không ngờ tên này nhanh trí đoán ra được ý đồ của Minh Uất Phong. Kẻ quỷ quái trước mặt cười nhạt nhẽo, bỏ qua chỗ đứng của Lục Thủ, một bước hướng đến Nhược Y.
"Nhìn xem người đứng trước mặt ngươi..."
Đây là lời đầu tiên từ lúc nhập ma đến giờ mà hắn ngỏ. Âm thanh khó nghe như rất nhiều người phối hợp, thoang thoảng tiếng kêu của bò cạp, và quan trọng hiện giờ mùi hôi của rắn đen tràn ngập khoang mũi nàng. Nhược Y bình thản đưa mắt nhìn, từ lúc bị đoạt thuật, thân nàng mất đi lượng nguyên khí lớn, suy ra rất mệt mỏi.
Tuy không còn pháp thuật vô song, nhưng ngoài mặt không tỏ ra sợ hãi, ngược lại chính là xem thường.
Hơi thở gầm gừ khó đoán, Minh Uất Phong thất vọng nhìn kẻ thù mình bình thản, không một lời đáp trả cho hắn. Bàn tay tím ngắt nắm chặt cổ, Minh Uất Phong kéo Nhược Y tới lại gần, đưa răng nanh đen huyền kề sát mặt:
"Nhìn cho rõ, ta mới là đệ nhất, đệ nhất hahaha."
Sát Tinh Vệ không nhiều lời chất vấn, mắt thấy Nhược Y bị động thủ, thân nén vết thương nắm chặt cánh tay đang dang ngang:
"Buông tay, thời khắc kết liễu ngươi."
Nụ cười tà ác vang dội cả thiên hạ, Minh Uất Phong thú ý, đem tay còn lại bóp lấy cổ Tinh Vệ, hai kẻ chắn đường duy nhất đang trong tay hắn. Chỉ một chút lực nhỏ, hắn sẽ bóp chết như bóp một con kiến.
Không để như ý muốn, vừa mới chạm vào người bên cạnh, máu theo bờ vai Tinh Vệ vô tình trào ra, Nhược Y kích động cùng rút gươm, hai thanh Tuyệt Kiếm Pháp cùng lượt chém ra, ánh sáng gây phỏng tay Minh Uất Phong khiến hắn rụt móng lại.
Nếu cố ý quan sát, thì hành động chống cự của tên Đại ma này rất giống một cương thi sống.
Trận đấu kiếm diễn ra từ đây, công lực truyền hết vào lưỡi gươm, một nhát hướng tới Uất Phong mà đánh. Một chiêu tránh được, thì một chiêu đó in dấu vào thân cây gãy làm đôi, màu sáng như tia lade gây hỗn loạn, hai nàng cùng nhau song kiếm.
Minh Uất Phong vừa rồi bị choáng mắt, hắn có chút rối loạn, tuy nhiên Tuyệt Kiếm Pháp không là gì so với công lực hiện giờ. Hắn đã quá chán ngấy nàng, đêm mưa mà trăng không trôi mất, quả nhiên trời không phụ công lao nhẫn nhịn của hắn.
Minh Uất Phong tùy tiện cầm một thanh kiếm gần đó, khẽ cứa vào da thịt, đem máu tạo thành quỷ kiếm, một nhát đánh nát tà áo của Sát Tinh Vệ. Ngực trái lộ ra da thịt mềm mại, thay vào đó còn nhìn thấy tên Nhược Y đã khắc sâu, vết sẹo lành hẳn, có ý dọa người.
Nhược Y bị vết hình của Tinh Vệ làm hoảng sợ. Nàng mất phòng thủ, bàn tay run rẩy đem khăn tay cầm máu.
"Vệ..."
Lời chưa kịp ngỏ, sau lưng âm thanh sắt bén truyền tới, đem lưng trần Nhược Y một cứa hằn sâu.
Lực đẩy mạnh khiến Nhược Y ngã về Tinh Vệ, nước mưa thấm vào thấu rát, hàm răng trắng muốt cắn chặt. Khăn tay rơi xuống đất, Minh Uất Phong tùy tiện dẫm qua.
"Ngươi mãi mãi cũng chỉ là một nữ nhân ngu xuẩn được Minh Giản thiên vị. Sau khi được ta tiễn xuống dưới, ngươi hãy nói với ông ta rằng, lầm rồi, lầm to."
Minh Uất Phong cười điên dại đem Quỷ kiếm hạ xuống, Tinh Vệ nhanh chóng chắn đi, lực mạnh khiến Tinh Vệ đuối sức. Trước mắt nàng là Nhược Y đang tựa vai, nếu có sơ suất gì, người lãnh lưỡi gươm chính là Nhược Y. Quỷ kiếm lợi hại tỏa khói, đem Tuyệt Kiếm Pháp gãy làm đôi, thanh kiếm mà Nhược Y tặng nàng hoàn toàn phá hủy, đường thẳng ngang nhiên dáng xuống, da thịt nứt thẳng từ đầu đến bụng.
Máu tứa ra liên hồi không ngớt, vùng đất đá thấm đầy màu đỏ. Một thân thể dang tay gục xuống, vết thương tỏa khói đen, thân quỳ gập thống khổ.
"Gì đây?"
Minh Uất Phong nén mưa nhìn kỹ, hóa ra người lãnh trận không phải Nhược Y, mà chính là Lã Tần Uy. Lã Tần Uy tội nghiệp.
Gương mặt nam nhân họ Lã giờ đây rất khó xem, quỷ kiếm phá hủy da thịt, chất độc theo máu đi sâu nào nội tạng, y phục chia làm đôi.
Hắn không thể nói, cũng không thể thở, ngoài thân nhìn vào không có gì lạ, nhưng mô da mổ xẻ, nứt đôi trong vô hình.
Nhược Y lặng lẽ khụy xuống, sắc mặt không biến đổi, tuy nhiên tia mắt không giấu khỏi đau xót. Lã Tần Uy nhìn rõ, cuối cùng nàng đã thương xót hắn, cuối cùng hi sinh của hắn nàng đã để tâm.
"Ngu ngốc."
Âm thanh vô tình rất ngắn ngủi, đúng là giọng nói này, ngữ điệu này, ít ra trước khi chết, nàng vẫn không phớt lờ hắn. Đôi môi tím mấp mấy, Lã Tần Uy dùng hết sức lực cuối cùng để trả lời, nhưng không được như ý muốn. Đến cả nói lời sau cuối, Lã Tần Uy cũng không nói được. Cuốn họng đã vỡ nát.
Tầm mắt cạn kiệt, hắn chỉ biết cố gắng nhìn ngắm thật kỹ, thật kỹ nàng, hắn muốn nói, nàng không được đau buồn vì cái chết của hắn, hắn sẽ ra đi không thanh thản.
"Nói đi, hãy nói rằng ngươi thấy hạnh phúc."
Lã Tần Uy nói trong tâm, dồn hết lời lẻ vào đôi mắt nhuốm máu. Nhìn Đại ma tung hoành mà bản thân phế nhân không làm gì được, Lã Tần Uy căm phẫn hơn cả chết chóc. Điều duy nhất hắn làm được, chỉ có nhiêu đó, chỉ biết dồn hết công lực mà nhìn Nhược Y. Nàng như hiểu tâm tình người trước mặt, chỉ vì đợi câu nói của nàng mà mạch máu vỡ trào qua họng.
"Lã Tần Uy, thanh thản..."
Nhược Y rốt cuộc cũng mở lời, đem cả họ tên hắn tôn trọng, cổ họng đắng chát, nhìn giọt nước mắt thủy tinh hắn trào ra. Dường như khóe miệng kia vừa mỉm cười mãn nguyện, Lã Tần Uy liếc mắt qua Sát Tinh Vệ, rồi liếc nhìn Nhược Y lần cuối, đưa sức lực cuối cùng trao cho nàng một vật, hơi thở đã tắt, ít ra, hắn chết vẫn nhắm mắt.
Từ đây, đại độc Lã Tần Uy chính thức băng hà, cả đời hắn, yêu Nhược Y là hy sinh.
"Lã Tần Uy... vĩnh biệt."
Ánh mắt vừa rồi hắn nhìn Sát Tinh Vệ, chính là muốn nàng bảo hộ Nhược Y. Bốn ngón tay nắm chặt vật Lã Tần Uy đưa, Nhược Y đường đường chính chính nhìn Uất Phong đang chờ đợi, quỷ kiếm còn vương máu của họ Lã, tàn nhẫn vô cùng.
"Sớm muộn gì, chính Quỷ pháp sẽ tự động giết chết ngươi."
Minh Uất Phong xem như chuyện vui, liếm giọt máu đọng lại lưỡi gươm, tà ác cười lớn:
"Phải, ngươi đã từng động tà thuật, thì bây giờ cũng sẽ chết vì tà thuật. Nhược Y, ngươi là nổi cản bước lớn nhất trong cuộc đời Minh Uất Phong ta. Không còn cớ gì để kéo dài thời gian sống cho ngươi. Đầu của ngươi sẽ được ta treo lên thành quốc. Vinh dự, vinh dự! Hahaha"
"Nói càng."
Sát Tinh Vệ hét thật lớn, đem tay không lao vào tấn công. Nhược Y là