"Thật phi thường."
Gió bão ngày càng trở nặng, A Cửu bắt đầu đứng không vững nhưng tuy nhiên lời đáp nhỏ đó Sát Tinh Vệ vẫn nghe thấy.
Chuyện cũng đã rõ, không còn cớ gì để đứng bên ngoài chịu cái lạnh thấu xương thế này. Chiếc ô màu đỏ của A Cửu lắc lư đến kinh người, Sát Tinh Vệ ngỏ ý vào nhà, nhưng A Cửu lại kỳ lạ từ chối:
"Cũng vừa đến giờ A Cửu đi rồi."
Quả nhiên dứt lời, bóng người từ nhà bước ra, chiếc ô màu trắng thoát ẩn thoát hiện trong cơn bão, trên tay người còn đang ăn một cái bánh.
"Tỷ tỷ, muội không ngủ nữa."
Không ai khác là Nhược Y, Nhược Y thanh thoát thích màu trắng, lại càng làm ý định từ chối của A Cửu trở nên mạnh mẽ. Thời gian không thể so với tiềm thức, cho dù rời khỏi Nhược Y bao lâu đi nữa thì cảm giác kính sợ vẫn không vơi bớt chút nào.
Nhược Y đứng gần mà A Cửu đã nở nụ cười gượng gạo, bức quá cũng phải hỏi một câu:
"Y... bánh còn nóng không?"
Nhược Y như cũ có chút đề phòng, nhưng nội tâm suy nghĩ gì đó, lại thẳng thắng đưa mắt nhìn lấy nàng, khẽ trao một nụ cười đáp lễ cho qua.
A Cửu cười nhạt, người không nhớ thật rồi. Đến nói cũng không mất lấy một câu.
Sát Tinh Vệ nhìn ra không khí căng thẳng khó hiểu này, liền thở dài xoa lưng Nhược Y, nhẹ giọng thúc đẩy nàng:
"Tiểu Nhược, bánh là do A Cửu cô nương đem đến, muội cũng không quá tiếc một câu cảm ơn chứ?"
Nhược Y đưa mắt nhìn lên Tinh Vệ mà bất đắc dĩ, cuối cùng cũng tiếp tục đem bánh lên cắn, nét mặt hài hòa đáp ngay:
"Cô nương, bánh của cô rất vừa miệng."
A Cửu dịu lòng gật gật, trong tâm cũng đã thoải mái, từ giã ra về.
Cảm giác khó chịu kỳ lạ của Nhược Y mới thật sự chấm dứt khi Vệ tỷ đưa nàng vào nhà tránh gió lạnh.
Cánh cửa đóng kín lại, giờ này đã vơi bớt âm thanh, yên tĩnh ấm cúng kỳ diệu.
"Còn đau bụng không a?"
Sát Tinh Vệ cưng chiều hỏi, đưa khăn nóng đến bên bụng dưới của nàng. Ly trà nghi ngút khói được đưa đến, Sát Tinh Vệ luyên thuyên rất nhiều chuyện trên đời:
"Ấm trà này là đồ tốt, tiếp chuyện lâu như vậy mà nước vẫn không nguội."
Nhược Y cũng cười theo, nàng ngoan ngoãn giữ lấy khăn ấm chườm lên bụng, hơi ấm khoan khoái tinh thần, tâm trạng cũng vơi đi một phần:
"Tỷ tỷ tiếp chuyện bạn cũ, sao không mời vào nhà?"
Sát Tinh Vệ ngây ngốc một nhịp, nụ cười lại tươi ra, che đi vẻ nói dối không thành thạo:
"Người bạn này rất kỳ quái, chỉ thích đứng ngoài trời."
A? Trên đời nãy vẫn có một người thích nói chuyện ngoài trời bão sao? Nhược Y nhíu đôi mày thanh tú mà nhìn lấy vẻ mặt chết bằm của Sát Tinh Vệ. Mặt nàng đen như than, tim gan lại được dịp cồn cào khó chịu, cứ mãi như vậy, Nhược Y sợ bản thân sẽ chìm vào vũng lầy mập mờ mất. Cái gì không rõ ràng thì thường rất khó chịu:
"Tỷ tỷ... muội thật sự được nhận nuôi đúng hay không?"
Âm thanh khe khẽ vang bên tai, bỗng nhiên Nhược Y đổi chủ đề làm Sát Tinh Vệ ngạc nhiên bật thành tiếng:
"... phải."
Nàng ngập ngừng dò xét, câu trả lời cũng không rõ ràng. Vì như một thói quen hình thành từ lâu, cứ mỗi lần đáp chuyện với Nhược Y, nàng sẽ luôn cẩn thận hết mức có thể. Không biết được sẽ nói sai điều gì, vì suy nghĩ của Nhược Y rất khác người, cho dù nàng đã mất trí nhớ.
Sắc mặt tiểu nữ kia vui lên một chút, nhưng sau đó không giữ được lâu. Cái đầu nhìn xuống tách trà, nuốt một ngụm xuống cổ họng, thở thật sâu, cuối cùng cũng cắn răng thốt ra một câu:
"Vậy... tỷ tỷ cảm thấy tình yêu nữ tử với nhau thì thế nào?"
Tâm lý sợ bị la mắng, Nhược Y lại nuốt họng lần nữa chờ đợi kết quả. Đôi mắt không dám ngẩng lên nhìn, đầu xoay như chong chóng, thầm đọc bùa chú: " Tỷ tỷ không ghét mình, tỷ tỷ không ghét mình..."
Mặc dù trong tâm biết là kỳ lạ, nhưng ba năm qua Sát Tinh Vệ lại càng kỳ lạ hơn. Vệ quan tâm nàng quá mức, cưng chiều như thỏ con, đến ngay cả tên họ cũng hiện trên ngực trái là tên của Nhược Y nàng. Nhưng tuyệt nhiên không có điều gì tiến xa hơn?
Đáng ghét, Vệ không giải thích cho nàng nghe.
Chẳng thể hiểu được ngay từ lần mở mắt vào một buổi tuyết rơi hôm đó, Nhược Y đã cảm thấy rất thích Tinh Vệ. Thật may Vệ không lạnh nhạt nàng, nhưng bỗng nhiên nàng rất sợ bị Vệ xem mình là muội muội.
Một khoảng lâu sau mới ngẩng đầu lên, đập vào mắt là Sát Tinh Vệ nhìn nàng chằm chằm, nhìn đến dọa Nhược Y sợ chết khiếp. Nàng ủy khuất phân trần, không dám nhìn thẳng vào mặt Tinh Vệ:
"Tỷ tỷ... xin lỗi. Muội biết rất kỳ cục, nhưng muội rất thích tỷ... muội không muốn tỷ có phu quân... "
Một tiếng cười thoải mái phát ra, Sát Tinh Vệ nâng cầm tiểu Nhược lên, mắt đối diện nhau, âm thanh thật trong trẻo:
"Phu quân? Đó là thứ gì? Có ăn được hay không?"
Nhược Y nghe rất vừa ý, câu trả lời gây sáng mắt, gật gật đầu rất chí lý:
"Phải! Phải! Còn không ngon bằng kẹo."
Bất chợt Tinh Vệ ngưng đọng vài giây, quả là định mệnh. Dường như cảnh này đang được lập lại 16 năm trước. Cảm giác gương mặt đối diện mình đáng yêu chết được, và dường như Nhược Y cũng vừa nhớ ra thứ gì đó.
Cơn đau đầu lại lặp tức trở về.
Nàng rất muốn nhõng nhẽo với Tinh Vệ, nhưng đôi môi vừa mấp máy lại bị vật gì đó mềm mại dán lên.
Nụ hôn chóc chỉ nhẹ nhàng một cái liền dứt ra. Nhược Y nhất thời đờ đẫn, quên cả cơn đau đầu trễ hẹn. Sóng mũi cay cay, lưỡi còn cảm nhận được cơn lạnh từ đôi môi người trước mặt. Cảm giác này, Nhược Y muốn hiện mãi không tan.
"Tiểu Nhược của tỷ, muội nói xem những người yêu nhau có phải làm thế này không?"
Sát Tinh Vệ dở bộ mặt trêu chọc, thật không biết liêm sỉ, diễn hay như kịch, gương mặt còn ngây ngô tràn đầy.
"Oa... có lẽ nhanh quá nên muội không kịp rõ."
Sát Tinh Vệ giả ngây giả ngốc mà hỏi, thuận thế tiến sát người về phía Nhược Y, đem đầu nàng dán vào mình cùng hôn triền miên.
Nhược Y vui sướng đến quên mất khăn ấm đã rơi xuống. Không cần, không cần! So với khăn ấm, nàng thích vị lạnh của Vệ tỷ nàng hơn.
Đem toàn thân Nhược Y nhấc bổng đặt xuống giường, đôi mắt Tinh Vệ giờ này đã hiện rõ dục vọng hiếm có. Vẻ mặt đùa giỡn thoát cái đã biến mất.
Hơi thở nặng nề, không khí trở nên ái muội, ngoài trơi mưa càng thêm mưa, góp thêm cảm giác tê dại truyền đến toàn thân Nhược Y.
Nàng mở to mắt mà nhìn người nằm trên mình, có phải nàng mơ lần thứ hai hay không? Không đúng, hơi thở của Sát Tinh Vệ rõ mồn một, nàng cuối cùng cũng gỡ được nổi rối loạn ba năm theo bên mình.
"Tỷ tỷ..."
Nhược Y nhịn không được, liền chủ động ngẩng đầu tìm đến cánh môi Tinh Vệ mà nhẹ nhàng dây dưa. Sát Tinh Vệ bị chủ động của Nhược Y mà cao hứng, đáp trả đầy đủ, tuy nhiên vẫn chung thủy không nỡ dùng lực làm đau nàng.
Chiếc lưỡi cuối cùng cũng tìm đến sau một khoảng thời gian nhịn nhục, Sát Tinh Vệ chưa bao giờ dâng trào như hôm nay. Nàng cẩn thận dò tìm khắp ngóc ngách, âm thanh quỷ muội, đem chiếc lưỡi Nhược Y mà ôn nhu ngậm mút.
Từng ngón tay thanh mảnh của Nhược Y rà khắp lưng Tinh Vệ, lúc nào nàng cũng sợ mất người. Tốt nhất là hôm nay phải cùng Vệ của nàng hòa làm một, cách nào an tâm thì nhất quyết nàng sẽ tìm đến.
Bàn tay dừng lại trước ngực trái của người nằm trên, Nhược Y run rẩy nắm cổ áo nhẹ cởi ra, Sát Tinh Vệ hiểu nàng muốn gì, liền cưng chiều theo ý muốn, vạt áo cuối cùng cũng cởi bỏ, nụ cười xinh đẹp hiện ra ngay trước mắt.
Cánh môi tiếp tục tìm lấy nàng, Nhược Y cảm thấy dù sao thực tế vẫn tốt hơn mộng mị. Nàng ngoan ngoãn để Tinh Vệ muốn mình, bản thân vẫn cùng Vệ hôn chóc, nhưng đôi mắt lại chuyển về phía hình xăm.
"Tỷ tỷ, tên của muội..."
"Ừm... tên của muội."
Lời đáp đạt giới hạn cưng chiều cực độ, Nhược Y nghe mà tưởng chừng như một loại dược quý, êm tai lạ thường. Lúc này, nàng hận bản thân không thể lấy quả tim ra trao chọn cho Sát Tinh Vệ.
Bốn đầu ngón tay nho nhỏ vân vê vết sẹo trên hình xăm, Nhược Y phấn khích lạ thường. Nơi này hàng ngày gây cho nàng một nỗi thắc mắc bao nhiêu, thì bây giờ lại vui sướng bấy nhiêu. Tuy không biết xuất hiện tự lúc nào, nhưng nàng chỉ cần biết trong tim Tinh Vệ chắc chắn đã có nàng.
Phút chốc bàn tay người nằm trên nắm lấy ngón tay Nhược Y hòa làm một, cả bàn tay hai nàng đều thiếu một ngón, dung hòa lại phi thường ấm áp.
Cánh môi ướt át rà bên đôi tai mỏng manh, Sát Tinh Vệ mê hoặc hỏi một câu, nhưng vẫn không quên thưởng thức da thịt của nữ nhân run rẩy nằm bên dưới:
"Tiểu Nhược sao lơ đãng rồi? Vết xăm này có phải hấp dẫn hơn tỷ tỷ hay không?"
Nhược Y lập tức lắc lắc đầu, nhưng được một chút lại bị chiếc lưỡi đinh hương của Tinh Vệ rà soát, vô thức rên một tiếng, ngập ngừng phân trần:
"Ưm... không, tỷ tỷ là nhất. Chỉ là..."
Bàn tay nắm chặt lấy từng ngón tay thon thả của Nhược Y, Sát Tinh Vệ cười dịu dàng, cuối cùng cũng ngưng âu yếm cánh tai mà nhìn vào đôi mắt sâu thẳm đối diện. Phải! Mắt của Nhược Y đẫm nét buồn man mác, có lẽ từ khi sinh nàng đã được sở hữu.
"Vậy... có phải những vết sẹo trên người của tỷ rất xấu?"
Nói đến đây, nàng thoáng nhớ đến bao nhiêu ngày tháng trong Ngục Âm Sát, rồi lại nhịn cười nhìn nét mặt không đồng tình ưng ý của Nhược Y bên dưới. Tên tiểu tử mềm yếu này, trông không lớn xác mà lực tay lại mạnh đáng kể.
Ngưng động hai phút nhìn nhau, Sát Tinh Vệ im lặng ngắm nhìn những biến đổi thú vị liên tục trên gương mặt Nhược Y. Nàng chỉ vốn nói đùa, nhưng không ngờ câu hỏi này lại làm Nhược Y kích động, bất chợt khựng dậy ôm cổ nàng, âm thanh vội vàng vô cùng:
"Không! Không! Tỷ nói bậy, tỷ là tốt nhất, tất cả mọi thứ trên người tỷ muội đều thích. "
Đôi môi anh đào tự động hôn lên những vết sẹo, yêu thương, báu vật, đúng như lời nói của Nhược Y. Tinh Vệ là nhất, là nhất với nàng.
Một bên trái tim mãnh liệt, một bên là cảm nhận trầm ấm, đối với Sát Tinh Vệ mà nói, Nhược Y đây không những là nụ hôn yêu thương, mà còn là nụ hôn an ủi.
Từ đầu chí cuối chỉ một mình Tinh Vệ cởi bỏ y phục, Nhược Y giờ khắc này mới nhận ra, lập tức cũng muốn đưa tay tự rút áo, nhưng Tinh Vệ đã khẽ giữ lại nàng, một lần nữa đè xuống mà giọng khàn trầm:
"Trời lạnh."
Nhược Y không đồng tình, nàng lạnh, chẳng lẽ Tinh Vệ không biết lạnh hay sao? Nhưng lời đã được Tinh Vệ nói, Nhược Y rất ngoan ngoãn không trái lời.
Nhưng tâm tư vẫn còn thấy rất thiếu, nàng ủy khuất bên tai:
"Nhưng tỷ tỷ... muội rất khó chịu."
Sát Tinh Vệ khóe miệng cười mộng mị, vén nhẹ từng lọn tóc nữ nhân kia qua một bên:
"Tỷ biết, nhưng muội chẳng phải đang hái dâu sao?"
Nhược Y hai má đỏ như vườn dâu, vẫn cau mày nhõng nhẽo, liều mạng cầu thêm một lần nữa:
"Nhưng muội thật sự rất khó chịu..."
"Ừm..."
Tinh Vệ nhẹ giọng đáp một tiếng, sau đó ôn nhu cưng chiều nàng, chỉ cởi một chút y phục của Nhược Y, sau đó hôn lên từng tất da thịt mịn màng trắng trẻo. Nàng cũng không khá hơn, cấm dục đã ba năm, nàng là người,