Truyện được dịch/edit bởi [L.A_MALBEC] và đăng tại truyen5z.com
Edit: Malbec
Úy Lam chậm rãi đi tới đứng bên cạnh Tần Lục Trác, Tiếu Hàn nhìn thấy nhất thời trợn mắt, giống như là rất khó tin.
Tiếu Hàn nhìn hai người bọn họ, lúc này mới hỏi: “Lão đại, cái này, hai người quen nhau à?”
Tuy rằng bây giờ Tần Lục Trác không ở đội cảnh sát hình sự nữa, Tiếu Hàn và anh đã cùng nhau phá án nhiều năm, lúc trước khi cậu là đội phó, chính Tần Lục Trác giữ cái vị trí này cho cậu. Lúc ấy, có một người có bối cảnh muốn tranh vị trí này với Tiếu Hàn, kết quả Tần Lục Trác nói một câu, trước tội phạm gây án còn phải xem cha của cảnh sát là ai sao?
Lúc trước khi anh còn ở đội cảnh sát hình sự chính là một kẻ cứng đầu. Cấp trên đối với anh vừa yêu vừa hận, tất nhiên là yêu tài hoa và năng lực của anh, tuy nói cảnh sát hình sự là dựa vào kinh nghiệm nhưng có vài người trời sinh mẫn cảm với việc truy bắt tội phạm. Nhưng lại hận cái tính khí này của anh, bản kiểm điểm anh viết ở đội cảnh sát hình sự năm đó cũng đủ để đóng thành một quyển sách.
Vậy nên lúc anh ấy rời đi, cấp trên nhắc đến anh ấy đều vô cùng tiếc nuối.
Đều nói tên nhóc này trời sinh dành cho nghề này, là khắc tinh của tội phạm.
Tiếu Hàn thấy người vây quanh ngày càng nhiều, dứt khoát mời hai người vào phòng làm việc của mình.
Ai ngờ không chỉ như vậy, còn có một người đàn ông trẻ tuổi mặc cảnh phục hỏi thăm: “Đội trưởng Tiếu, có cần rót nước không?”
Tiếu Hàn trừng mắt liếc hắn, tức giận nói: “Thằng nhãi ranh, ngày thường sao không thấy cậu tích cực như vậy.”
Tần Lục Trác là một cảnh sát rất nổi tiếng, mặc dù rời đi ba năm nhưng anh vừa xuất hiện thì tin tức đã truyền đi cả cục cảnh sát nhanh như tên lửa. Đám người này, có vài người làm việc lúc anh còn ở đây, vài người là nghe được sự tích chói lọi của anh năm đó.
Lúc này, anh đột nhiên xuất hiện ở cục cảnh sát đã làm tất cả mọi người tò mò.
Bên này Tiếu Hàn đóng cửa lại, những người khác cũng không nhàn rỗi.
“Tần đội trưởng này cũng đẹp trai quá đi.” Cô gái trẻ tuổi mặc cảnh phục lúc nãy chế mặt, nói.
Cô gái này chưa từng gặp Tần Lục Trác, chỉ nghe tên, nhiều nhất là thấy ảnh chụp lúc anh còn ở trong đội, hôm nay thấy người thật, mới biết rằng trong hình còn không đẹp trai bằng 1/10 anh ấy ngoài đời.
Vừa đẹp trai lại rất menly, chính là người vô cùng có hương vị.
Một đồng nghiệp cười nhạo nói: “Nếu không đẹp trai thì sao trước đây đóa hoa đội cảnh sát chúng ta lại phải hạ mình theo đuổi chứ? Nhớ năm đó, đội chúng ta ra ngoài mở hội nghị, còn có một nhóm nữ phóng viên đuổi theo phỏng vấn, đuổi theo đến cục nữa cơ.”
Cô gái mở to hai mắt: “Lợi hại như vậy ư?”
Một đồng nghiệp nữ đã kết hôn khác cũng tham gia bát quái, bĩu môi về phía phòng Tiếu Hàn: “Hình dáng như vậy, tính cách lại không trêu hoa ghẹo nguyệt, không thể ngăn các cô gái nhào lên. Lúc đội trưởng Tần còn ở đây, trong cục chúng ta không thiếu trái cây, mỗi ngày đều có người đưa đến, không thể ngăn nổi.”
Cô gái tò mò hỏi: “Đội trưởng Tần có bạn gái không?”
“Không, lúc còn ở trong đội chúng ta thì không có, ánh mắt cao, công việc lại bận rộn. Trước không biết có bao nhiêu lãnh đạo muốn giới thiệu cho anh ta đâu. Nhưng mà không biết bây giờ thì thế nào.”
Vị nữ đồng nghiệp đã kết hôn đối với chuyện này có vẻ rất hiểu biết.
Vẻ mặt của cô gái đầy tiếc nuối.
Còn mấy người trong phòng làm việc vẫn chưa biết Tần Lục Trác đến, làm cho cả cục cảnh sát nhộn nhịp tám chuyện.
Tiếu Hàn nhìn bọn họ, nhẹ giọng nói: “Thật ra vụ án này không có gì không thể nói, trên mạng đã có tin tức, cảnh sát chúng tôi bên này cũng sẽ nhanh chóng thông báo với công chúng.”
“Sáng nay chúng tôi nhận được một điện thoại báo án, nói là rạng sáng số nhà 89 khu biệt thự xảy ra án mạng, người chết là Đỗ Như Lệ, đây cũng không phải biệt thự của cô ta, theo lời khai của bà vú, biết được quan hệ giữa cô ta và Trần Hồng Nguyên.”
Trần Hồng Nguyên chính là cha của Trần Cẩm Lộ.
Tiếu Hàn tiếp tục nói: "Thế nhưng hôm qua Trần Hồng Nguyên cũng không ở Bắc Kinh nên chúng tôi cũng xóa bỏ hiềm nghi của ông ta.”
Úy Lam hỏi: “Vậy thì chỉ vì Trần Cẩm Lộ là con gái Trần Hồng Nguyên nên các người liền đưa cô ấy về hỗ trợ điều tra?”
Lúc này, Úy Lam ngồi bên cạnh cửa sổ, bên trong phòng làm việc đầy đủ ánh sáng, thậm chí có thể thấy những hạt bụi trong không khí không ngừng chuyển động, cả người cô ngồi dưới ánh mặt trời, làn da trắng như tuyết dường như đang phát sáng.
Tần Lục Trác vẫn luôn ngồi bên cạnh cô, giờ phút này quay đầu liếc mắt nhìn cô.
Tiếu Hàn lắc đầu: “Tất nhiên không phải, chúng tôi thông qua bà vú biết được Trần Cẩm Lộ và người chết quan hệ rất xấu, thậm chí đã ba lần bốn lượt đến biệt thự gây chuyện.”
Vẻ mặt Úy Lam cũng không có gì ngoài ý muốn.
Thậm chí lại có vẻ quả nhiên là như vậy.
Nếu chỉ đơn giản vì người chết là tình nhân của cha cô ta, cho dù có điều tra cô ta, cũng không cần tốn sức như vậy.
Cô nhìn về phía Tần Lục Trác, người đàn ông này từ đầu đến cuối đều là vẻ mặt hờ hững.
“Có thể cho tôi nói chuyện với Trần Cẩm Lộ một chút không? Có lẽ tôi sẽ giúp được gì đó cho các người.”
Tiếu Hàn kinh ngạc, theo bản năng nhìn về phía Tần Lục Trác. Nếu không phải vì có đội trưởng Tần ở đây, cậu sẽ không tiết lộ vụ án cho một người không liên quan. Còn để một người xa lạ tiếp xúc với một vụ án hình sự quan trọng như vậy lại càng không thể nào.
Chỉ là cậu vẫn cứ đắn đo mãi, đoán không ra quan hệ giữa Úy Lam và Tần Lục Trác.
Thế nên trong nhất thời không thể hoàn toàn từ chối.
Cũng may, lúc này có một đồng nghiệp ở phòng thẩm vấn gọi cho cậu, mời cậu đi qua một chuyến, Tiếu Hàn vội mượn lý do này, ra ngoài trước.
Bây giờ, trong văn phòng chỉ còn lại hai người bọn họ.
Úy Lam yên tĩnh ngồi trên ghế, hình như đang yên lặng suy nghĩ, Tần Lục Trác nhìn cô, mở miệng