Chương 26:
Edit: Malbec
Hành lang bệnh viện luôn náo nhiệt như vậy.
Tần Lục Trác vừa buông bàn tay đang nâng cằm cô ra, bỗng nhiên nghe thấy tiếng giày cao gót lộp cộp, bước đi uyển chuyển nhẹ nhàng, ngay sau đó là thanh âm kinh ngạc lại mang theo vài phần vui sướng truyền tới trong tai.
“Tần Lục Trác.”
Úy Lam vốn dĩ còn đang xuất thần thì bị một tiếng kêu như thế đánh thức hoàn toàn.
Ngẩng đầu nhìn qua, đập vào mắt là một cô gái cao gầy thon thả đứng đối diện bọn họ. Mái tóc ngắn của cô hơi xõa tung ra, gương mặt hình trứng ngỗng, cười rộ lên có vài phần ngọt ngào đáng yêu.
Người quen ư?
Tần Lục Trác không ngờ lại gặp phải đối phương ở chỗ này bèn gật gật đầu, rất khách khí mà mở miệng: “Lâu rồi không gặp.”
Cô gái vốn dĩ thấy anh nên mặt mày đều vươn ý cười, nghe đến những lời này của anh lại mang theo chút ai oán nói: “Lâu rồi không gặp nha. Cho nên mới bảo, anh đúng là cái đồ vô lương tâm, cho dù anh đã rời khỏi đội, chúng ta vẫn tính là bạn chứ.”
Cô vừa muốn nói nhiều hơn, liền thấy Úy Lam đang ngồi ở ghế dài.
Phụ nữ luôn rất mẫn cảm, Úy Lam chỉ mới nhìn cô có vài lần, cô liền kinh ngạc hỏi: “Anh cùng bạn tới khám bệnh sao?”
Cô dùng từ vô cùng cẩn thận, là bạn bè, không phải bạn gái.
Tần Lục Trác không phủ nhận, thấp giọng ừ một tiếng.
Sắc mặt cô gái tóc ngắn nhất thời cứng đờ, hướng về phía Úy Lam đánh giá một lượt, cười nói: “Xin chào, tôi là Nghiêm Đường.”
Úy Lam đứng lên một cách tự nhiên, nhìn về phía cô ấy rồi khẽ gật đầu, “Tôi là Úy Lam.”
Sự phản ứng giữa nam và nữ thực kỳ diệu, Nghiêm Đường vừa rồi trông thấy Tần Lục Trác, loại mừng rỡ như điên phát ra từ đáy lòng bộc lộ ra ngoài không giấu giếm chút gì.
Giờ phút này, vui sướng của cô gần như tiêu biến đi một nửa, cảnh giác tăng cao mà nhìn Úy Lam.
Tự nhiên, cô chú ý tới băng gạc trên cổ Úy Lam, duỗi tay chỉ tới, kinh ngạc hỏi: “Cô bị thương sao?”
“Chỉ là một chút vết thương nhỏ mà thôi.”
Nghiêm Đường nhìn nửa ngày vẫn nhìn không thấu được mối quan hệ giữa hai người, chỉ có thể suy đoán lung tung trong lòng. Vì thế cô quay đầu nhìn về phía Tần Lục Trác, hỏi: “Tôi nghe nói bây giờ anh tự mình mở công ty sao?”
Người như Tần Lục Trác, tuy rằng hiện tại không làm cảnh sát nhưng nếu muốn hỏi thăm thì vẫn có cách.
Chỉ là lúc trước Nghiêm Đường đã thử đủ chiêu, anh lại cứ trơ ra như tảng đá, nóng lạnh đều vô dụng.
Giờ phút này, Nghiêm Đường vẫn còn hơi không buông được, nói: “Nếu không đợi lát nữa cùng nhau đi ăn cơm đi, tôi mời khách, chúng ta cũng đã lâu không gặp rồi.”
Tần Lục Trác lắc đầu: “Tôi có việc, hôm này khỏi, để lần sau đi.”
Nghiêm Đường biết anh cự tuyệt mình đã thành thói quen luôn rồi, cô bèn hỏi dồn: “Lần sau? Khi nào, đừng có quay đầu một cái là không thấy anh đâu, chỉ cần sơ sẩy một cái là anh đã bỏ chạy mất dạng."
Cô nói chuyện lại mang theo vài phần trêu chọc, thế nhưng ngữ khí lại có vẻ thân mật, khắp nơi đều lộ ra ý vị rằng quan hệ của bọn họ rất tốt.
Đương nhiên, đây là đang thử anh.
Tần Lục Trác nhíu mày: “Cái này không thể nói trước.” Vẫn không cho câu trả lời chắc chắn.
Nghiêm Đường biết rõ anh đang cự tuyệt mình, người đàn ông này đối với phụ nữ chưa từng mềm lòng nên những lúc cự tuyệt đều làm rất trực tiếp, đến một tia hy vọng cũng không thèm cho. Nhưng cô dù có chiêu trò nào, chỉ cần gặp phải anh đều hóa thành vô dụng. Hướng ánh nhìn về phía anh, trong đôi mắt đều là ánh sáng rực rỡ.
Sau khi anh rời khỏi đội, Nghiêm Đường không phải chưa từng hẹn hò với người khác, cũng có người thuộc dạng anh tuấn soái khí ngời ngời.
Nhưng chỉ được chốc lát, cô vẫn luôn không nhịn được mà suy nghĩ, giá như là Tần Lục Trác mời cô ra ngoài ăn cơm, giá như là anh đưa cô cùng đi xem phim, suy nghĩ nhiều nên đối với bạn trai mới không công bằng, cuối cùng cũng đường ai nấy đi.
Ai ngờ hôm nay lại đụng phải ở chỗ này.
Bắc Kinh rõ ràng lớn như vậy, kết quả không phải vẫn có thể gặp gỡ sao, này không phải duyên phận thì là cái gì ?
Nghiêm Đường trực tiếp giơ tay ra, nói: “Vậy anh đem số điện thoại hiện tại của anh cho tôi đi.”
Dù sao cô chính là không muốn từ bỏ.
Úy Lam an tĩnh ngồi ở một bên mà nhìn, cũng không mở miệng nói chuyện, hiển nhiên tâm tư của vị Nghiêm tiểu thư này đối với Tần Lục Trác quả thực đã có thể xưng được với lòng dạ Tư Mã Chiêu.
Rốt cuộc Tần Lục Trác cũng lạnh mặt, thấp giọng nói: “Lúc trước vừa nghe nói cô muốn kết hôn, còn chưa kịp tới chúc mừng.”
. . . . . . . . .
Không khí trở nên tĩnh mịch, Nghiêm Đường theo bản năng cắn môi, nghẹn hồi lâu, cô ngẩng cao đầu nhìn về phía Tần Lục Trác, nói: “Vậy anh cũng hẳn là đã nghe nói, tôi đã chia tay lâu rồi. Nhưng lại không ngờ anh đối với chuyện của tôi quan tâm như vậy, nếu đã như thế, chúng ta đây hẳn là càng phải cùng nhau ăn bữa cơm để ôn chuyện chứ.”
Cô đặc biệt nhấn mạnh hai từ “Ôn chuyện”, đuôi mắt kín đáo quét về phía Úy Lam một cái.
Lúc trước còn thấp thỏm một chút, giờ phút này, đáy lòng Nghiêm Đường xuất hiện loại cảm giác nắm chắc thắng lợi.
Hai người bọn họ khẳng định không phải là người yêu.
Nếu không phải người yêu, cô cũng không cần thiết phải khách khí. Làm người thì cần phải biết thứ tự, cái gì đến trước và cái gì đến sau, cô biết Tần Lục Trác lâu như vậy, dựa vào cái gì mà phải để cho người khác dễ dàng chiếm hết tiện nghi.
Tần Lục Trác không muốn ở lại đây để cùng cô ta so đo từng chữ một, nói thẳng: “Không có chuyện gì để nói, tôi đi trước.”
Ai ngờ, anh còn chưa bước được nửa bước, Nghiêm Đường đã chắn ngay trước mặt anh.
Cô nhìn chằm chằm vào Tần Lục Trác, vẫn không chịu lùi bước: “Anh còn chưa có cho tôi số điện thoại, lần sau tôi làm sao liên lạc với anh đây?”
Úy Lam ở bên cạnh nhìn nửa ngày, càng xem càng cảm thấy tức cười.
Vị Nghiêm tiểu thư này lúc đầu còn đối với cô đề phòng vô cùng, ai ngờ có lẽ lúc sau đã hiểu rõ, thế mà càng ngày càng được voi đòi tiên, chỉ hận không thể ngồi lên đầu cô luôn rồi. Ừm, quả thực là không đem cô để vào mắt.
Đối với việc bị làm lơ, tay Úy Lam đút trong túi, cúi đầu nhìn mặt đất.
Tần Lục Trác đứng một bên đang muốn mở miệng, đột nhiên khuỷu tay bị kéo một cái.
Đợi anh quay đầu nhìn sang thì thấy Úy Lam đang treo lên nụ cười nhạt, hàng mi dài giương lên, đôi mắt đen láy mang vài phần tinh ranh, đáy lòng anh nhất thời reo lên hồi chuông báo động.
Bởi vì mỗi lần cô để lộ loại biểu tình này chính là muốn bày ra trò tinh quái gì đấy.
Quả nhiên, Úy Lam hướng mắt nhìn thoáng qua anh, thần sắc lãnh đạm nói: “Nếu là bạn của anh, cho số điện thoại cũng không sao. Còn việc ăn cơm thì có thể mời Nghiêm tiểu thư đến nhà, anh nấu ăn cũng không có tệ mà.”
Úy Lam nói mấy câu đơn giản nhưng không khác gì bom nổ bên tai Nghiêm Đường.
Lượng tin tức quá lớn, cô thậm chí còn phải hít một hơi thật sâu mới có thể tiêu hóa hết khối lượng thông tin này.
Bọn họ sống chung sao?
Sắc mặt Nghiêm Đường xanh mét, lúc nhìn Úy Lam, ánh mắt đều trở nên kỳ lạ. Úy Lam tất nhiên sẽ không để cô ta vào mắt, bởi vì lúc nãy tuy rằng bọn họ chỉ mới nói được vài câu, Úy Lam cũng hiểu ra không ít. Cả hai hẳn là đã biết nhau từ lâu nhưng nếu thực sự có cái gì ám muội xảy ra giữa họ, Tần Lục Trác sẽ không bày ra thái độ này.
Anh cao ngạo từ trong xương cốt, không có khả năng làm ra loại sự tình như trêu trọc con gái nhà người ta xong vứt dép bỏ chạy.
Đối với người đàn ông như anh mà nói, nếu muốn, khẳng định sẽ mạnh mẽ mà chộp về tay.
Nếu không muốn, dù là ai cũng không thể cứng rắn nhét vào tay anh được.
Dù có là cho không biếu không cũng vô dụng.
—— Đủ cứng rắn, nhưng vậy cũng đủ tra tấn người ta.
*
Án mạng ở biệt thự được phá, cảnh sát công bố tin tức này với công chúng.
Trên mạng tất nhiên lại sục sôi lên, người của Đỗ gia không muốn buông tha một cách dễ dàng như vậy. Ai ngờ cũng không biết là người nào bắt đầu thả ra tin nóng, nói Đỗ Như Lệ hám tiền, đá người bạn trai vốn dĩ không có tiền của mình, trở thành tình nhân của đại gia. Một người đắc đạo, gà chó thăng thiên.
Sau lại thậm chí còn đưa ra ánh sáng rằng, người Đỗ gia vậy mà lại