Edit: Malbec
Truyện được dịch/edit bởi [L.A_MALBEC] và đăng tại truyen5z.com
Úy Lam nhìn bóng dáng Chu Tây Trạch vội vàng rời đi trong bóng đêm nhưng lại có cảm giác như lần đầu gặp hắn.
Vẻ ôn tồn lễ độ trong ấn tượng đã hoàn toàn không thấy.
Đúng là đáng sợ.
Trần Cẩm Lộ cười đến nghiêng ngả, chỉ vào Chu Tây Trạch, lớn tiếng cười nhạo nói: “CMN, tôi còn tưởng rằng hắn mạnh mẽ lắm chứ, hóa ra là một kẻ nhát gan, chỉ một nắm đấm liền dọa hắn thành chim rụt cổ.”
Nói xong, cô chớp mắt nhìn Tần Lục Trác, hiếm hoi lắm mới lộ vẻ nghiêm túc hỏi: “Đại ca, anh lăn lộn ở đâu vậy, nếu không thì lưu số điện thoại đi, lần sau cùng nhau đi uống rượu.”
Tần Lục Trác đối với con nhóc mới lớn này không có hứng thú, nghe được lời này, đuôi lông mày nhăn lại.
“Không cần.”
Trần Cẩm Lộ với việc anh cự tuyệt cũng không ngoài ý muốn, cô còn định tiếp tục dây dưa đã thấy ông anh của mình đang đi đến. Sắc mặt cô biến đổi, nhìn về phía Úy Lam.
“Đm, bác sĩ Úy, không phải chứ, vậy mà lại cáo trạng với anh trai tôi.”
Anh của Trần Cẩm Lộ là Trần Vũ nhìn Úy Lam, xin lỗi mà nói: “Xin lỗi, Úy tiểu thư, khuya như vậy còn mất công cô chạy đi vì chuyện của Cẩm Lộ.”
Úy Lam lắc đầu, nói: “Không sao, anh đưa cô bé đi đi.”
Anh em Trần gia ở lại một lát, biết được xíu nữa Tần Lục Trác sẽ đưa Úy Lam trở về nên Trần Vũ cũng không khách khí, xách em gái mình rời đi.
Trước khi đi, Khương Thần lưu luyến không rời nói với Tần Lục Trác: “Trác lão đại, em thấy hiện tại anh cũng không dễ dàng, lúc nào đó tụ họp đi.”
Tần Lục Trác vốn dĩ đã xoay người chuẩn bị rời đi, liền quay đầu lại nhìn cậu.
Khương Thần đứng ở cửa cục cảnh sát, phía sau đèn đuốc sáng trưng, khuya như vậy, người trực ban của đồn cảnh sát cũng chưa được nghỉ, bên trong thỉnh thoảng truyền đến âm thanh la hét ầm ĩ.
Sự ầm ĩ quen thuộc này, Tần Lục Trác cũng đã lâu không nghe được.
Anh xoay người, bàn tay phất phất phía sau đầu: “Lúc nào rảnh thì gặp.”
Sau khi rời khỏi đồn cảnh sát, ban ngày xe cộ tấp nập thì giờ phút này đường xá trống trơn, trong đêm khuya có vẻ hiu quạnh. Gió lạnh thổi qua, cứa trên mặt người giống như dao nhỏ.
Ban nãy Úy Lam ngồi xe cảnh sát đến đây, xe cô còn để ở quán bar.
Đã trễ thế này, cô cũng lười đến đó lần nữa, vì vậy liền đi theo người đàn ông này.
Cho đến khi cả hai đi đến trước một chiếc xe container liền dừng lại.
Úy Lam mặc áo khoác, hơi cúi đầu đi phía sau, bởi vì không chú ý nên khi anh dừng lại, cô suýt nữa là đụng phải anh, thế nhưng chóp mũi cô vẫn cứ chạm vào áo khoác của người ta, lành lạnh.
“Lên xe đi.” Tần Lục Trác mở xe container rồi ngồi lên ghế lái.
Anh ngồi được một lúc, Úy Lam vẫn còn sững sờ đứng ở ven đường.
Tần Lục Trác mở cửa sổ xe xuống, cánh tay gác trên cửa sổ xe, từ trên cao nhìn xuống Úy Lam, thanh âm nhàn nhạt hỏi: “Xe của tôi mai còn có việc phải dùng, không thể cho cô mượn được.”
Tuy là lời giải thích nhưng giọng điệu lại rất không kiên nhẫn.
Truyện được làm và đăng tại web truyen5z. Hãy đọc ở web chính chủ để ủng hộ editor/dịch giả.
Rõ ràng, Úy Lam giờ phút này không chịu lên xe, ở trong mắt anh đã thành kiểu người đại tiểu thư nũng nịu.
Trong mắt Tần Lục Trác, loại người này đều đại biểu cho danh từ:
Phiền toái.
Cũng may Úy Lam không tiếp tục do dự nữa mà đi đến bên cạnh ghế phụ, duỗi tay mở cửa xe ra, còn chưa lên xe đã có mùi lạ bay vào mũi. Bên trong xe tối tăm nhưng trên đệm ghế phụ có một đốm dầu mỡ đen như mực , có thể thấy được rõ ràng.
Tần Lục Trác cúi đầu nhìn ghế phụ bẩn thỉu, đáy lòng mắng một câu.
Ngay sau đó, anh cởi áo khoác trên người, trực tiếp để trên ghế phụ, cong khóe miệng trào phúng: “Xin lỗi, trước tiên tôi nên đi rửa xe để đón cô.”
Úy Lam nghe ra sự trào phúng trong lời nói của anh nhưng không để ý, ngược lại còn cong khóe miệng, dẫm bàn đạp, ngồi lên.
Ban đêm thực yên tĩnh.
Xe tải lớn đi trên đường, bởi vì cửa sổ xe ở ghế lái không đóng kín nên tiếng gió vi vu mặc sức lùa vào.
Úy Lam ngồi trên áo khoác của anh vậy mà lại cảm thấy ấm áp.
Thực ra, theo tính cách cẩn thận của cô, trước khi theo anh rời đi thì phải gọi điện cho Lâm Kỷ Minh để xác nhận chuyện này nhưng không hiểu vì sao, cô thậm chí ngay cả tên người đàn ông này cũng không biết mà vẫn mặc kệ để người ta đưa mình đi.
Trên đường đi đến nhà Úy Lam thì chiếc xe đầu tiên dừng lại ở một tiệm ăn vặt bên đường.
Hai bên cửa hàng vẫn nghê hồng lập loè như cũ, đèn đuốc sáng trưng, mang đến cảm giác ấm áp thường ngày.
Tần Lục Trác quay đầu, đúng lúc nhìn thấy Úy Lam đang nhìn mình.
Anh nói: “Cơm chiều còn chưa ăn, tôi ăn một ít gì đó, mười phút là xong.”
Suy nghĩ chút, anh lại hỏi: “Cô đói không?”
Đây chỉ là câu hỏi khách khí, bởi một thân trang phục của Úy Lam đã lưu lại ấn tượng với anh, anh không cảm thấy đại tiểu thư không dính khói lửa nhân gian nhìn qua có vẻ vô dục vô cầu này sẽ đi theo mình đi ăn ở quán nhỏ bên đường.
Quả nhiên, Úy Lam lắc đầu.
Nhưng không phải cô chướng mắt quán ăn nhỏ kiểu này, mà là cô không có thói quen ăn buổi tối.
Tần Lục Trác cũng không rối rắm vì câu trả lời giống như trong dự kiến, anh gật đầu, giọng nói lạnh nhạt vô cùng, nói: “Cô ở trên xe chờ tôi, tôi lập tức trở về.”
Úy Lam thật sự ngoan ngoãn ngồi trên xe, nhìn người đàn ông này xuống xe, vòng qua đầu xe, đi vào cửa hàng Trùng Khánh nhỏ phía trước cách đó không xa.
Đêm khuya, thỉnh thoảng có vài người đi ngang qua.
Một lát sau, bóng dáng anh ta lại xuất hiện một lần nữa bên ngoài cửa hàng.
Anh đứng bên đường, nhìn về phía bên này.
Thế nhưng, Úy Lam biết anh chắc chắn là không yên lòng về mình.
Úy Lam duỗi tay mở cửa sổ xe xuống, cách cửa sổ nhìn về phía anh ta, lúc này, người đó mới lấy một gói thuốc lá từ trong túi ra, từ hộp thuốc rút ra một cây, ngay sau đó, anh sờ sờ túi, tìm nửa ngày cũng chưa thấy bật lửa.
Nhưng vào lúc này, cách đó không xa có người chậm rãi đi tới, từng bước một, đi được một chút lại dừng.
Đó là một cụ già tóc đã hoa râm, trên người còn đeo một cái túi da, bởi vì lưng còng nên cả người nhìn qua vô cùng thấp bé, giống như nếu có gió lớn thổi qua con đường này là có thể thổi ngã bà cụ.
Bên đường có mấy cái thùng rác, vì không được thu dọn nên rác tràn cả ra ngoài.
Bà lão xách theo cái túi, trong