Chương 33:
Edit: Malbec
“Hồ đồ.”
Nghiêm Phong nhịn cả một đường, chờ đến nhà, không còn người ngoài nữa thì mặt mày tức giận, khẽ mắng. Ánh sáng trong phòng khách chiếu vào mặt Nghiêm Phong, phong thái ung dung phú quý, dù đã xuất hiện dấu vết năm tháng nhưng bà vẫn đẹp khiến người khác phải nhìn kỹ, có thể thấy lúc còn trẻ đã từng xinh đẹp một thời.
Úy Lam nhìn bà, ngược lại cũng không tức giận gì, lại càng bình thản hỏi: “Mẹ cảm thấy con tìm bạn trai là hồ đồ sao?”
“Đây không phải là chuyện mà mẹ luôn kỳ vọng từ trước đến nay à?”
Nghiêm Phong không ngờ cô sẽ nói như vậy, cuối cùng càng tức giận hơn.
“Đúng, mẹ hi vọng con tìm bạn trai, muốn thấy con mau chóng kết hôn nhưng không phải là loại người như vậy.”
Úy Lam nghe thấy lời nói của bà thì khóe miệng khẽ nhếch, lộ ra nụ cười giễu cợt, hỏi: “Không phải loại người như vậy? Mẹ biết anh ấy sao? Cứ như vậy mà phán xét.”
Nghiêm Phong là dạng người nào, bà thân là vợ Úy Kiến Huân, trận chiến nào mà chưa gặp qua chứ.
Loại người nào mà chưa từng thấy qua.
Mặc dù bà chỉ mới gặp Tần Lục Trác một lần nhưng cũng có thể nhìn ra, người đàn ông đó không thuộc về cái vòng tròn này của bọn họ.
Úy Nhiên rất sợ hai người cãi nhau nên nói thay cho Úy Lam: “Đúng vậy, mẹ à, trước tiên mẹ hãy nghe Úy Lam nói một chút, thật ra hai người đến với nhau quan trọng nhất là thích hợp.”
“Đủ rồi.” Nghiêm Phong cắt lời Úy Nhiên.
Bà nhìn Úy Lam, giọng nói có chút hòa hoãn: “Úy Lam, nếu con chỉ muốn yêu đương, được, mẹ chỉ xem như là không biết.”
Lời này coi như là nhượng bộ.
Không khí rơi vào trầm lặng, tựa như nếu có một cây kim rơi trên mặt đất cũng có thể nghe thấy.
Úy Lam nghiêng đầu, cười lạnh một tiếng.
Cô mở miệng: “Anh ấy tên Tần Lục Trác, 3 năm trước là cảnh sát hình sự, bây giờ là chủ công ty hậu cần, công ty không tính là lớn nhưng cũng không nhỏ.”
Cô nói lý lịch cơ bản của Tần Lục Trác cho Nghiêm Phong.
Nghiêm Phong mím môi, vẻ mặt không tính là bất ngờ. Ngược lại Úy Nhiên thở dài một hơi, không nói thêm gì nữa.
“Còn nữa, con và anh ấy không phải là quan hệ qua đường, con nghiêm túc.”
Là nghiêm túc nhất từ trước đến giờ.
“Nghiêm túc? Con cho rằng chuyện hôn nhân đại sự là chuyện của riêng mình con? Kết hôn chỉ đơn thuần là hai người thích, đưa nhau đi lãnh chứng là được? Người bình thường thì phải vì phòng tân hôn mà ồn ào mãi không xong, con có nghĩ đến, sau lưng con là cái gì? Là tập đoàn mà ba con cực khổ sáng lập, công ty giá trị hơn trăm tỷ, mấy trăm ngàn nhân viên, con có thể nói những thứ này không liên quan đến con không?”
Giọng nói Nghiêm Phong tuy không nghiêm nghị nhưng từng câu từng chữ đều có sức nặng.
Bà thấy Úy Lam không nói gì, tiếp tục nói: “Được, coi như con không thèm để ý. Vậy con nghĩ đối phương có để ý không? Nếu như cậu ta vì bối cảnh gia đình mà theo đuổi con, vậy thì tình yêu mà con theo đuổi có còn thuần túy không? Lùi mười nghìn bước mà nói, nếu như cậu ta không phải vì thân phận nhị tiểu thư tập đoàn Hậu Cần Thượng Đạt nhưng con có nghĩ đến, nếu con thật sự muốn kết hôn với cậu ta, người bên ngoài sẽ nói thế nào? Người ta chỉ biết nói cậu ta là một người đàn ông ăn bám trèo cao, con có nghĩ tới, phàm là một người đàn ông có cốt khí sẽ chịu đựng nổi những lời đánh giá như vậy sao?”
Thân phận, bối cảnh, những thứ này Úy Lam đều không thèm để ý.
Nhưng Nghiêm Phong nói không sai, cô không thèm để ý nhưng không có nghĩa tất cả mọi người cũng không để ý.
Bắt đầu từ khi cô ra đời, cô chính là con gái Úy Kiến Huân.
Hậu Cần Thượng Đạt ngày càng lớn mạnh, ánh đèn truyền thông không khỏi sẽ càng chú ý đến người Úy gia hơn. Lúc Úy Nhiên vừa mới gia nhập tập đoàn liền bị chụp mũ là người nối nghiệp, danh hiệu nữ thái tử.
Ngay cả Úy Lam, cho dù cô chưa từng làm việc ở tập đoàn Thượng Đạt nhưng vẫn có rất nhiều nhà báo muốn phỏng vấn cô.
Nếu thật sự vì liên quan đến cô mà để người đàn ông chính nghĩa khí phách kia bị người khác phỉ báng.
…
Lúc lâu sau, Úy Lam ngẩng đầu lên, nhìn Nghiêm Phong, mở miệng nói: “Mẹ, người không hiểu con.”
“Mẹ càng không hiểu anh ấy.”
Tần Lục Trác đã nói, chỉ cần cô đồng ý thì cả đời này anh sẽ chỉ có cô, bất kể xảy ra chuyện gì.
Có lẽ lời thề thì nói ra rất dễ dàng.
Nhưng mà cô vẫn tin tưởng.
Bởi vì người nói câu này là người tên Tần Lục Trác. Cô tin tưởng người đàn ông này.
Cuộc nói chuyện hôm nay vẫn không giải quyết được gì.
Úy Lam tắm xong rồi nằm sấp trên giường xem tin nhắn anh gửi đến.
“Về đến nhà chưa?”
“Rồi, anh đã về đến nhà, không uống nhiều.”
Còn có một tấm hình, là Tần Tiểu Tửu giẫm lên đệm ghế salon, nhe răng nhếch miệng về phía ống kính.
Gửi đến cùng tấm hình là một tin nhắn.
“Em không ở đây, Tần Tiểu Tửu muốn nháo loạn lật trời.”
Úy Lam nhìn đôi mắt xanh lam to tròn của Tần Tiểu Tửu dưới ánh đèn, lúc nhìn hình Tần Lục Trác chụp nó là mọi phiền muộn trong tim tan thành mây khói, lăn lộn một vòng trên giường.
Cô gửi tin nhắn qua: “Ngày mai hẹn hò đi anh.”
Phải nói là bọn họ chưa từng hẹn hò tử tế lần nào, là kiểu hẹn hò giữa bạn trai và bạn gái. Có thể đơn giản ăn một bữa ăn tối, sau đó đi xem một bộ phim điện ảnh không thú vị, hai người có thể mua phần ăn tình nhân, lúc đồng thời đưa tay lấy bỏng ngô ngón tay sẽ lơ đãng chạm vào nhau.
Đây là những thứ ngây thơ trong cuộc hẹn hò thông thường.
Ai ngờ cô vừa nhắn tin không lâu, Tần Lục Trác trực tiếp gọi điện thoại đến.
Điện thoại vừa kết nối, giọng nói trầm thấp từ tính vang lên bên tai cô, anh hỏi: “Còn chưa ngủ à?”
Giọng nói của anh thật dễ nghe, là loại có thể khiến lỗ tai người khác mang thai.
Chỉ tiếc là người này tiếc chữ như vàng.
Anh thấy đã lâu như vậy mà không nghe thấy tiếng cô trả lời, cho là cô đã ngủ, không ngờ lại nghe thấy tiếng cô vang lên.
Úy Lam ừ một tiếng.
Tần Lục Trác hỏi cô: “Có nơi nào muốn đi không?”
Vấn đề này đúng là hỏi khó cô.
Cũng may Úy Lam cười nhẹ nói: “Hẹn hò cũng có thể đi ăn cơm xem phim.”
Đối diện truyền đến tiếng cười khẽ, sau đó Tần Lục Trác nói: “Vậy được, anh sẽ sắp xếp.”
Hai người nói chuyện một hồi nhưng cả hai đều rất ăn ý không nhắc đến chuyện tối hôm nay. Cho đến khi Tần Lục Trác nhìn thời gian trên điện thoại, nhẹ giọng nói: “Cũng trễ rồi, em nghỉ ngơi sớm một chút đi.”
Úy Lam ừ một tiếng.
Lúc sắp cúp điện thoại, cuối cùng thì người đàn ông kia cũng thở dài: “Úy Lam, nếu em gặp phải chuyện gì có thể nói với anh.”
Nghe được câu này, Úy Lam khẽ giật mình.
Sau đó, nụ cười nhuốm đầy cả khuôn mặt, cô cầm điện thoại, cười khẽ: “Biết rồi trợ lý Tần.”
Một tiếng trợ lý Tần này khiến cả hai đều bật cười.
*
Ngày hôm sau, Úy Lam thức dậy xuống lầu ăn cơm, Nghiêm Phong và Úy Nhiên đều đã ở đó.
Hai ngày hôm nay Úy Kiến Huân không ở Bắc Kinh, công việc của ông quá bận rộn, bay tới các nơi trong nước là chuyện thường xảy ra.
“Chào buổi sáng.” Úy Lam chào hỏi hai người.
Nghiêm Phong ngẩng đầu nhìn cô, kêu bà vú bưng đồ ăn sáng của Úy Lam lên, mẹ con hai người cũng vô cùng ăn ý không nhắc đến chuyện hôm qua.
Cũng không phải Nghiêm Phong buông tha, chẳng qua là bà hiểu rất rõ con gái mình, biết Úy Lam không thể nào làm người chân đạp hai thuyền.
Chuyện Chu Tây Trạch vừa mới xảy ra, rõ ràng là mối quan hệ giữa con bé và người đàn ông này chỉ vừa mới bắt đầu.
Chuyện tình cảm của người trẻ tuổi, thật sự không chắc chắn được.
Trước tiên Nghiêm Phong cứ án binh bất động đã.
Về phần Úy Lam, cô cũng không biết suy nghĩ của Nghiêm Phong, chỉ yên lặng ăn sáng.
Sau khi cô ăn xong, Úy Nhiên cũng đã xong.
Xe Úy Lam để lại ở nhà hàng tối qua nên Úy Nhiên trực tiếp kéo tay cô: “Đi thôi, chị tiễn em một đoạn đường.”
Sau khi hai người lên xe, Úy Nhiên bắt đầu xem văn kiện.
Giao thông buổi sáng ở Bắc Kinh tắc nghẽn khiến người ta tức giận. Cho dù là xe sang trọng đi nữa cũng phải dùng tốc độ chậm như rùa tiến về phía trước. Chẳng qua là không thiếu người vội vàng đi làm, thay nhau nhấn còi xe, tiếng còi ầm ĩ vang lên xung quanh.
Cuối cùng, sau khi Úy Nhiên xem văn kiện xong, ngẩng đầu lên.
“Thật sự thích người kia hả?”
Nói thật, ngay cả Úy Nhiên cũng rất tò mò, cô em gái hờ hững tỉnh táo cái gì cũng không quan tâm của cô lại trước mặt hai người nói thích người đàn ông kia.
Trước giờ cô vẫn thấy Úy Lam hợp làm con gái Úy gia hơn mình.
Úy Lam có thể bình thản chấp nhận sự an bài môn đăng hộ đối của cha mẹ, mà chính cô, nếu không phải là do đụng đầu chảy máu mới hiểu.
Ai ngờ, bây giờ cô lại vui vẻ hưởng