Úy Lam

Chương 40


trước sau

Chương 40
 
Edit: Malbec
 
Bọn họ đi xem phòng, phát hiện Cát thúc quả thực rất coi trọng Úy Lam, dành cho cô căn phòng mở tương đương với biệt thự nhỏ độc lập, lá chuối tây phủ đầy khiến không gian ngập tràn phong cách Đông Nam Á.
 
Sân nhà độc lập, đẩy cửa đi vào, đập vào mắt là một bể bơi màu xanh dương.
 
Bên cạnh bể bơi có một cái lều che nắng nhỏ, phía dưới có hai cái ghế, trải thêm đệm mềm mại.
 
Xung quanh treo một tầng lụa trắng, gió nhẹ thổi qua.
 
Lụa trắng bay lên mang theo một vẻ phong tình không nói nên lời.
 
Bên cạnh là biệt thự hai tầng, cửa sổ tầng một cực rộng, gần như chiếm gần hết toàn bộ bề mặt tường, vậy nên ở giữa có thể liếc mắt nhìn đến vườn hoa nhỏ sau phòng. Cửa sổ lầu hai mở ra, lụa trắng bay lên theo gió.
 
Xung quanh toàn là màu sắc tươi sáng, mang đậm phong cách Đông Nam Á. 
 
Nhân viên phục vụ khách sạn đặt cái vali nhỏ của bọn họ ở tầng một, cậu ta hơi nghiêng người, làm động tác tay, chắc là hỏi có cần cậu đưa vali lên không.
 
Tần Lục Trác lắc đầu, trực tiếp móc một tờ nhân dân tệ trong túi ra đưa cho cậu. 
 
Tiền boa. 
 
Khách sạn này hơn nửa là du khách nước ngoài, đặc biệt là người Trung Quốc. Cho nên lúc nhân viên phục vụ đưa hai tay nhận tiền boa, nhìn thấy mặt tờ tiền có chút kinh ngạc.
 
Quả nhiên số tiền này lớn đến mức cậu phải giật mình.
 
Nhưng mà sau đó Tần Lục Trác hỏi cậu một câu, nhân viên phục vụ lại ngẩn ra.
 
Chắc là không ngờ anh sẽ nói tiếng Việt Nam.
 
Sau khi hai người nói vài câu, Tần Lục Trác xua tay bảo người ta rời khỏi.
 
Cho đến khi nhân viên phục vụ rời khỏi biệt thự, Úy Lam nghe thấy tiếng cửa biệt thự đóng lại, quay đầu ngước mắt nhìn chằm chằm anh, không mở miệng trực tiếp hỏi nhưng Tần Lục Trác vẫn hiểu ý của cô.
 
Anh vươn một ngón tay lên bên mép làm động tác đừng nói chuyện.
 
Úy Lam mím môi, thật sự không nói lời nào.
 
Sau đó Tần Lục Trác bắt đầu lục soát dọc theo tầng một, anh đặc biệt tỉ mỉ, từng bước từng bước. Gần như là những nơi có thể lục soát đều kiểm tra qua một lần. Sau khi xong tầng một, anh chuẩn bị đi lầu hai.
 
Khi đi qua người Úy Lam, anh đưa tay sờ đầu cô.
 
Cúi người hôn lên môi hồng mềm mại của cô một cái.
 

Anh đè giọng, nói nhỏ hai chữ bên tai cô: “Ngoan lắm.”
 
Giọng nói người đàn ông vốn đã trầm thấp gợi cảm, lúc này rót vào tai cô, khiến cô nghe tới nghiện. Cô đưa tay kéo anh lại, không muốn để anh đi. Tần Lục Trác thấy động tác này của cô thì nở nụ cười, cảm thấy bây giờ cô thật là dính người.
 
Anh kéo người lại hôn cho một cái nữa: “Anh lên tầng kiểm tra một chút.”
 
Nơi này do Cát thúc sắp xếp, khó có thể đảm bảo gã không cho người sắp đặt máy nghe lén hay camera siêu nhỏ.
 
Lúc này Úy Lam mới buông anh ra.
 
Tần Lục Trác kiểm tra tầng trên tầng dưới một lần, sau khi loại bỏ triệt để tai họa ngầm, hai người mới có thể yên tâm nói chuyện. Anh chỉ ra bên ngoài, nói: “Lúc vừa mới vào anh đã nhìn rồi, khách sạn này có không ít camera. Hơn nữa khách sạn này còn có bảo vệ chuyên môn đi tuần tra.”
 
“Anh nói là khách sạn này rất kỳ lạ?”
 
Tần Lục Trác gật đầu: “Ít nhất đây không chỉ đơn giản là một cái khách sạn.”
 
Đặc biệt là Cát thúc sắp xếp cho Úy Lam ở đây, điều đó đã nói lên rằng gã rất tin tưởng khách sạn này. Thậm chí, khách sạn này có khả năng là cứ điểm bí mật của tập đoàn tội phạm.
 
Úy Lam ngẩng đầu nhìn anh: “Bây giờ chúng ta làm gì?”
 
“Trước tiên lên tầng thay quần áo đã.” Tần Lục Trác cúi đầu nhìn lớp mồ hôi mỏng trên trán cô.
 
Úy Lam gật đầu, đi theo anh lên tầng. Khi cô vào phòng ngủ chính, một cái giường rộng hai mét ở giữa trung tâm gần như chiếm hết nửa không gian căn phòng, cửa sổ mở toang, rèm cửa bị gió thổi bay lên, phấp phới giữa không trung.
 
Quanh quẩn xung quanh là mùi hương thơm nồng khác lạ, cũng không khiến người khác chán ghét.
 
Úy Lam vừa quay đầu liền thấy cửa toilet đã bị mở ra.
 
Chắc là lúc Tần Lục Trác lên đây kiểm tra đã mở ra. Lúc cô đi vào nhìn thấy một cái bồn tắm thật lớn ngay cạnh cửa sổ kính sát đất. 
 
Lúc Tần Lục Trác đi lên nhìn thấy Úy Lam đứng trước cửa toilet.
 
“Có chuyện gì sao?” Anh thấy cô đứng đó mãi không nhúc nhích, đành hỏi một câu.
 
Anh ôm lấy bả vai cô, nhìn theo hướng cô đang nhìn, lúc nhìn thấy bồn tắm lớn như vậy thì đuôi lông mày nhếch lên.
 
Bồn tắm lớn, tắm uyên ương…
 
Úy Lam xoay người muốn ra ngoài, kết quả lại bị anh chặn lại không cho đi, đè trên vách tường toilet.
 
Anh cúi đầu hỏi nhỏ bên tai cô: “Thích bồn tắm này à?”
 
Cô đưa tay đẩy anh, hai bàn tay mềm mại lúc này căn bản không có sức lực gì.
 
Tần Lục Trác thấy cô như vậy, đáy mắt đột nhiên thay đổi, cố ý nói: “Làm sao bây giờ, anh rất thích bồn tắm này.”
 

Úy Lam bị anh nhốt trong lồng ngực, cả người bỗng chốc căng thẳng.
 
Cũng may, Tần Lục Trác biết bây giờ không phải thời cơ tốt để làm chuyện xấu, cúi người vén mái tóc dài của cô gái trong lòng sang một bên, hôn trên môi cô một cái rồi mới nói: “Đi thay quần áo, anh đưa em ra ngoài chơi.”
 
Lúc này Úy Lam mới có cơ hội thoát khỏi lồng ngực anh.
 
Cô mở vali ra, lấy quần áo bên trong trực tiếp đi vào toilet.
 
Tần Lục Trác thấy cô tránh né đi thay quần áo bèn nở nụ cười, ngược lại cũng không để ý, trực tiếp lấy từ trong vali ra một cái áo sơ mi trắng và quần dài vàng nhạt. Vì Úy Lam ở trong toilet nên anh trực tiếp thay quần áo trong phòng.
 
Anh thay quần áo xong lại gửi tin tức cho Tiếu Hàn, báo bình an. 
 
Mà người bên trong vẫn còn chưa ra.
 
Lại đợi một lát, anh nằm trên chiếc ghế cạnh cửa sổ, cả người lười biếng làm tổ trên ghế.
 
Nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
 
Bầu trời ở nơi này dường như còn cao và xa hơn cả Bằng Tường, vừa xanh vừa trong, ngay cả mây trên trời cũng có một màu trắng vô cùng bắt mắt. Cũng không biết đã trôi qua bao lâu, anh nghe thấy tiếng mở cửa toilet.
 
Quay đầu nhìn sang.
 
Cô gái nhỏ nhắn xinh đẹp mặc áo dài trắng đứng ở cửa, quần áo làm từ tơ lụa, vừa phiêu dật lại vừa có cảm giác mỏng manh như liễu rũ, đúng lúc một trận gió từ cửa sổ thổi qua người cô làm lộ ra một phần eo thon gọn trắng nõn, da trắng như tuyết, trắng đến mức như có thể phát ra ánh sáng.
 
Mái tóc đen dài của cô được bện sang một bên, khéo léo buông xuống trên bờ vai.
 
Đây không phải lần đầu Tần Lục Trác nhìn thấy con gái mặc áo dài nhưng đây quả thật là lần đầu tiên anh nhìn trực diện.
 
Thật ra, Tần Lục Trác luôn cảm thấy mình không phải là người nhìn mặt, ít nhất là người không quá đặc biệt quan tâm đến vẻ ngoài. Nhưng mà Úy Lam một lần rồi lại một lần khiến anh nhận ra, hóa ra cô gái mình thích lại có thể đẹp như thế.
 
Làn gió trong lành lại thổi qua, cô gái vẫn cứ đứng nơi đó. 
 
Tần Lục Trác giơ tay lên vẫy trong không trung, giọng nói khàn khàn: “Qua đây.”
 
Lúc này, anh ngồi trên ghế mây thế nhưng có một nơi dường như đang muốn thức tỉnh, không kiềm chế được mà ngẩng đầu.
 
Úy Lam đi đến, đang muốn trêu ghẹo anh một chút, hỏi có đẹp hay không. Ai ngờ vừa đi đến trước người anh đã bị bắt lại, đặt trên đầu gối, ngón tay anh vuốt ve trên đôi môi cô, sau đó hung hăng hôn lấy đôi môi của cô không còn đường lui.
 
Anh giữ sau đầu cô, không cho cô một chút cơ hội từ chối.
 
Thực sự không còn đường lui, giống như là muốn ăn tươi nuốt sống cô.
 
Không lâu sau, Úy Lam phát hiện anh có thể sẽ thực sự muốn nuốt sống mình.

 
Bởi vì bàn tay anh lúc này đang đặt ngay bên hông cô, do vấn đề thiết kế của quần áo cho nên vòng eo tinh tế của cô dễ dàng

rơi vào tay anh, da thịt ấm áp chạm vào nhau, còn có môi lưỡi quấn quít, không lâu sau cả hai người đã bắt đầu thở hổn hển.
 
Đặc biệt là Úy Lam, cả người như nhũn ra, gần như muốn nằm trong lồng ngực anh.
 
Cũng may, không biết Uý Lam lấy lại lý trí từ đâu, cuối cùng cũng đẩy anh ra. 
 
Bỗng chốc nhảy khỏi đùi anh.
 
“Em xuống lầu chờ anh.” Cô nói một tiếng, không thèm quay đầu mà đi xuống dưới.
 
Tần Lục Trác cúi đầu, nhìn thoáng qua quần của mình, hôm nay lại cố ý mặc một chiếc quần màu sáng, nơi nhô lên vô cùng rõ ràng.
 
Sau khi anh thu dọn xong xuôi, lúc đi xuống thì đã thấy Úy Lam đang đứng cạnh bể bơi.
 
Anh đi lại, nhìn thấy cô đang duỗi chân bên hồ, hất nước lên về phía anh.
 
Tần Lục Trác kịp thời tránh đi. 
 
Anh đưa tay kéo người lại, khẽ nói: “Đừng phá nữa.”
 
Úy Lam cười rộ lên nhưng mà vẫn ngoan ngoãn, thật sự không phá anh nữa.
 
Hai người nhanh chóng tìm được nơi ăn cơm theo sự chỉ dẫn của khách sạn. Bọn họ đều không quá thích hương vị nước ngoài nên chỉ gọi cơm Tây cơ bản nhất. Lúc này nhà hàng không có người, chỉ có một bàn bọn họ.
 
Đúng lúc Tần Lục Trác nói: “Trước đó anh có hỏi nhân viên phục vụ kia, sòng bạc ở đây kinh doanh suốt 24 giờ, em qua đó đổ tài xỉu một lát, sau đó chúng ta tìm một cơ hội rời đi.”
 
Úy Lam gật đầu, nghe theo sắp xếp của anh.
 
Sau khi ăn trưa xong, bọn họ không nhanh không chậm theo bảng hướng dẫn của khách sạn đi vào sòng bạc. 
 
Vừa vào cửa là một loạt máy móc.
 
Toàn bộ đại sảnh sòng bạc không tính là lớn nhưng lại được sửa sang rất tráng lệ. Lúc này không nhiều người, chỗ trống trên bàn đánh bạc rất nhiều. Úy Lam nhìn xung quanh một vòng, tìm một bàn nhiều người nhất ngồi xuống.
 
Sau khi ngồi xuống, cô lấy một tấm thẻ ra, trực tiếp đưa cho Tần Lục Trác.
 
Để anh đi đổi chip (1).
 
(1)Chip là một dụng cụ đánh bạc sử dụng trong các sòng bài, thường được sử dụng trong các sòng bạc để chơi trò chơi may rủi như poker, blackjack, roulette, ... Nó có hình dáng tương tự như đồng tiền nhưng dày hơn dùng để đặt cược thay cho việc đặt cược trực tiếp tiền hoặc đá quý vì các lý do an ninh.
 
Có người ở bàn này thấy vẻ ngoài của cô, quan sát một chút rồi mon men lại gần, nói: “Tiểu thư, cô là người Trung Quốc đúng không.”
 
Úy Lam nhìn ông ta, một người đàn ông trung niên hơi mập.
 
Là dáng vẻ thương nhân điển hình.
 
Cô khẽ gật đầu, người đàn ông lập tức nở nụ cười: “Tôi cũng vậy.”
 
Ông ta liếc nhìn xung quanh, nói tiếp: “Cô tới đây để mua ngà voi sao?”
 
Úy Lam có chút bất ngờ nhướng mày, ai ngờ người đàn ông nói thẳng không kiên dè: “Người Trung Quốc tới đây cũng chỉ vì món đồ chơi này. Nếu không thì chúng ta tâm sự một chút.”
 

Ông ta đang nói thì Tần Lục Trác quay về, trên tay cầm một xấp chip.
 
Người đàn ông trung niên nhìn sang, nhất thời líu lưỡi, những thứ này nhìn qua có vẻ không nhiều nhưng cũng trên trăm vạn đấy.
 
Úy Lam nhận lấy chip trong tay anh, dưới lời nhắc nhở của nhân viên chia bài chậm rãi đặt cược tiền, sau đó liếc nhìn người đàn ông trung niên: “Trò chuyện về cái gì?”
 
“Tất nhiên là nơi cung cấp đồ tốt, đồng bào như chúng ta hẳn nên giúp đỡ lẫn nhau mới phải”.
 
Úy Lam nhìn khuôn mặt đầy mỡ của ông ta mà cười nhạt trong lòng, giúp đỡ lẫn nhau, có thể đấy, tôi sẽ giúp ông vào ngục. Mặc dù đáy lòng nảy sinh ý nghĩ độc ác nhưng ý cười trên mặt lại càng sâu hơn.
 
Cô không phải là người nhiệt tình thế nhưng phú thương trung niên dường như lại nghĩ cô là người có thể kết bạn, một mực tìm cách đến gần cô.
 
Úy Lam chơi vài ván đến giữa trưa, sau khi uống rượu cocktail thì làm ổ bên người Tần Lục Trác.
 
Đến khi cô rời đi là một bộ dạng say bí tỉ.
 
…...
 
Buổi tối, chuông báo động ở nơi nào đó của khách sạn vang lên, bảo an lập tức bị kinh động. Không lâu sau bên ngoài liền loạn cả lên.
 
A Thanh dẫn một đám người vào biệt thự Úy Lam, hắn đứng dưới lầu gọi mấy tiếng.
 
Chỉ là trên lầu không có tiếng đáp lại, sắc mặt hắn không tốt, vừa đang định đưa người đi vào thì nghe thấy tiếng bước chân vang lên trên cầu thang, tiếng lộc cộc nhẹ nhàng.
 
Úy Lam mặc áo sơ mi đàn ông màu trắng xuất hiện trước mặt mọi người.
 
Vẻ mặt A Thanh thả lỏng, hỏi cô: “Úy tiểu thư, cô không sao chứ?”
 
“Tôi có thể có chuyện gì?” Dáng vẻ Úy Lam có chút kỳ quái.
 
A Thanh cười nhạt một cách vô lại, nói: “Khách sạn có trộm, tôi sợ có người xông vào biệt thự của cô nên mang anh em tới đây xem chút, không làm cô sợ chứ.”
 
Nói xong, hắn liếc mắt nhìn xung quanh, có chút kỳ lạ mà hỏi: “Đúng rồi, vệ sĩ của cô đâu?”
 
Úy Lam không thèm để ý duỗi người, áo sơ mi trắng trượt lên, lộ ra quần đùi màu xanh phía dưới, hai chân vừa dài vừa trắng giống như là quét một lớp men, trắng đến mức có thể phát sáng.
 
“Chúng tôi xuống dưới đánh bạc đến giữa trưa, vừa quay về liền đi ngủ, không nghe thấy động tĩnh bên ngoài.”
 
Trước đó A Thanh cũng đã hỏi qua anh em ở khách sạn, đúng là cô ta chơi rất lâu ở sòng bạc, vệ sĩ của cô ta cũng một mực đi theo bên cạnh. Sau khi hai người trở về biệt thự cũng không thấy ra ngoài.
 
Chỉ là không nhìn thấy vệ sĩ kia, A Thanh vẫn cảm thấy lo lắng.
 
“Vẫn nên gọi anh ta tỉnh lại đi, làm gì có đạo lý chủ đã dậy mà vệ sĩ còn ngủ.”
 
Nhìn qua A Thanh rất khách khí nhưng lại cứng rắn nói.
 
Úy Lam lặng lẽ nhìn hắn, con ngươi có chút tàn bạo, lúc đang muốn mở miệng nói thì đột nhiên trên lầu truyền đến tiếng bước chân, người đàn ông chậm rãi đi xuống tới bên cạnh cô.
 
Tần Lục Trác để trần nửa người, A Thanh nhìn thoáng qua hắn, lại nở nụ cười.
 
Úy Lam nhìn thấy dáng vẻ cười không có ý tốt của A Thanh bèn quay đầu lại nhìn, lúc này mới chú ý đến trên ngực Tần Lục Trác có năm vết cào rõ ràng…
 
Nhìn qua hình như do móng tay phụ nữ cào trúng. 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện