Chương 43
Edit: Malbec
Úy Lam vô cùng kinh ngạc với lời nói đột ngột của Nguyễn Khiêm, nhưng cô nhìn dáng vẻ nở nụ cười của người đàn ông đối diện thì nhanh chóng hiểu rõ ý đồ chân chính của hắn, ngược lại không quá khẩn trương.
Vẻ mặt Cát thúc kinh ngạc, hỏi: “Đại thiếu gia, cậu biết Úy tiểu thư?”
“Nhìn quen mắt, có lẽ trước đây đã từng gặp qua không chừng.” Nguyễn Khiêm đánh giá Úy Lam ở đối diện, chân dài eo nhỏ, dáng dấp xinh đẹp không sao tả xiết, đặc biệt là làn da trắng nõn mịn màng lộ bên ngoài, thật khiến người ta muốn đưa tay "kiểm tra" một tý.
Cho nên mới nói sở thích của hai cha con khá giống nhau.
Nguyễn Khôn thích con gái Giang Nam, Nguyễn Khiêm cũng có sở thích giống ông ta.
Không thể không nói, khuôn mặt dáng người Úy Lam, tất cả đều hợp khẩu vị của hắn.
Cát thúc liếc mắt nhìn hắn, giờ mới hiểu được hoa hoa công tử này có ý gì.
Nguyễn lão đại có ba đứa con trai, Nguyễn Khiêm này không chỉ là trưởng tử mà còn là do vợ cả sinh. Cuối cùng lại bị đứa con riêng Phật Vực cưỡi trên đầu.
Hôm nay nhìn thấy, thì ra chuyện gì cũng có cái lý của nó.
Nguyễn Khiêm nhìn Úy Lam, lại mở miệng mời: “Nếu như Úy tiểu thư không bận thì không bằng xuống sòng bạc dưới lầu giải trí cùng tôi, trong nước cô chắc là không có. Hơn nữa biểu diễn ở nơi này cũng rất thú vị.”
Úy Lam nhìn thoáng qua hắn, mở miệng nói: “Trước đó tôi đã chơi vài ván, quả thật không tệ. Chỉ là trị an nơi này dường như không được tốt cho lắm.” Nói xong, cô liếc mắt nhìn về phía Cát thúc.
Dĩ nhiên là khiển trách.
Diễn trò thì phải diễn cho tròn vai, chuyện tối ngày hôm qua Úy Lam sẽ không quên.
Ai ngờ Cát thúc còn chưa nói chuyện, Nguyễn Khiêm lại nhướng mày, có phần kinh ngạc nói: “Tối hôm qua Úy tiểu thư ở đây? Vậy hẳn là tôi nên bồi tội với cô mới phải, ngày hôm qua bên chỗ tôi xảy ra chút hỗn loạn nho nhỏ, không ngờ đã quấy rầy đến cô.”
Nguyễn Khiêm gióng trống khua chiêng bắt người trong khách sạn, căn bản không cần sợ nữa.
Tuy nơi này là của Lý Cát nhưng hắn là đại thiếu gia Nguyễn gia, ai dám không cho hắn mặt mũi.
Úy Lam hơi sửng sốt, lần này thực sự quan sát hắn tỉ mỉ một phen. Dáng người Nguyễn Khiêm cao gầy, da trắng bệch, mặc một thân quần áo hưu nhàn, mắt hắn tuy lớn nhưng lúc này dưới mắt lại có quầng thâm, dáng vẻ không có tinh thần, miễn cưỡng có thể xem là một cái túi da khá ổn.
Uý Lam có để ý lúc Lý Cát vừa mới đi đến cùng hắn.
Lý Cát đi chậm ở phía sau hắn một chút.
Người này tuổi còn trẻ lại được Lý Cát đối xử như thế, đoán chừng thân phận không thấp. Mà thân phận như vậy thông thường là đến từ năng lực của cha hắn.
Con ngươi cô hơi co lại, khẽ gật đầu: “Ngài khách khí rồi.”
"Cái gì mà ngài với không ngài, anh là Nguyễn Khiêm, cha mẹ anh cũng đều là người Trung Quốc, chỉ là anh từ nhỏ sinh ra ở Việt Nam.” Nguyễn Khiêm nháy mắt với Úy Lam, vô cùng hứng thú hỏi: “Em ở đâu ở Trung Quốc? Giang Nam sao?”
Hắn nóipl không lớn không nhỏ: “Làn da thật là đẹp.”
Loại người cư xử ngả ngớn thế này với cô gái lần đầu gặp mặt chính là tính cách điển hình của công tử ăn chơi.
Là một bác sĩ tâm lý, đối với loại người nông cạn như Nguyễn Khiêm, cô thậm chí không cần quá nhiều tin tức đã có thể phác họa hành trình trưởng thành của người này.
Thân là người thừa kế, từ nhỏ hắn đã nhận được muôn vàn sự cưng chiều mà lớn lên. Đương nhiên, loại cưng chiều này hơn nửa là vật chất chứ cũng chẳng có quá nhiều người thân thiết làm bạn. Sau khi lớn lên, ngước nhìn vinh quang của bậc bề trên, có dã tâm lớn nhưng lại không đủ năng lực mạnh mẽ để chống đỡ. Thường là kẻ vô tích sự…
Nguyễn Khiêm thấy Úy Lam nhìn hắn nhưng lại không biết nửa cuộc đời trước đây của mình bị cô gái trước mặt này nhìn thấu hết.
Cũng may Cát thúc không có ý định để bọn họ tiếp xúc quá nhiều, tên Nguyễn Khiêm này quá nguy hiểm.
Dù sao Úy Lam cũng là khách hàng lớn của gã, sau này nếu gã còn muốn lăn lộn ở Bắc Kinh thì không thể đắc tội cô gái này.
Lý Cát cười nói: “Úy tiểu thư, chuyện tối hôm qua quả thật là chúng tôi không đúng, khiến thuộc hạ quấy rầy đến yên tĩnh của cô. Như vậy đi, cô cứ chơi ở khách sạn thêm vài tiếng nữa, chơi thoải mái, ghi vào sổ của tôi.”
Úy Lam lắc đầu.
Cô nói: “Sau khi thỏa thuận ổn thỏa bên này tôi phải lập tức trở về. Cho nên mong rằng Cát thúc ông dành chút thời gian quyết định chuyện của chúng ta, tôi cũng có thể trở về sớm một chút.”
Lý Cát hơi kinh ngạc: “Muốn về sớm như thế à?”
Nguyễn Khiêm cau mày đứng một bên, quả nhiên cũng mất hứng.
Thêd nhưng Úy Lam không có ý định giao thiệp với bọn họ nữa, nói hai câu liền rời khỏi với Tần Lục Trác.
Sau khi cô đi, Nguyễn Khiêm đứng tại chỗ đánh giá bóng lưng cô từ phía sau, cô mặc áo sơ mi trắng và quần jean, trang phục đơn giản lại đặc biệt tôn lên dáng người, nhất là quần jean thắt lưng cao dường như kéo đôi chân dài của cô ra vô tận.
Đôi chân này, nếu như ở trên giường…
Nguyễn Khiêm trông mà thèm.
Một lát sau, đám người đã đi khuất hoàn toàn thì hắn mới thất vọng nói với Lý Cát: “Cát thúc, ông cũng thật không có nghĩa khí, lúc nãy sao ông không giữ người lại?”
Lý Cát nhìn bộ dáng lưu luyến không rời của hắn lúc này mà đáy lòng muốn nổi nóng.
Gã nói: “Đại thiếu gia, ngài qua đây là để làm chuyện đứng đắn, sao có thể lãng phí thời gian vào mấy chuyện này. Muốn phụ nữ thì quay lại Cát thúc tìm cho cậu hai em, dạng gì mà không có.”
“Nhưng tôi chỉ thích kiểu như vậy.”
Nguyễn Khiêm hất cằm nhìn về hướng Úy Lam vừa rời khỏi.
Cát thúc bất đắc dĩ.
Trái lại, Nguyễn Khiêm không buông tha: "Ông giúp tôi một chút chứ.”
Cát thúc trừng mắt:“Chuyện này tôi làm sao giúp cậu được?”
Nguyễn Khiêm cười to, nhíu mày nhìn gã, nhẹ giọng nói: “Hạ chút thuốc, còn không phải ngoan ngoãn bò lên giường của tôi sao.”
Cát thúc nghe được lời này thì huyệt thái dương không khỏi giựt một cái, nhanh chóng xua tay nói: “Đại thiếu gia, thật sự không phải tôi không muốn giúp cậu. Trước tiên không nói đến cô gái này là khách của tôi, người ta nhìn mặt mũi của tôi đến đây xem hàng. Hơn nữa, sau này tôi còn muốn tiếp tục qua lại giữa Trung Quốc và Việt Nam, nếu chuyện này truyền ra, chẳng phải là không còn ai dám làm ăn với tôi sao.”
Nguyễn Khiêm ngay lập tức không vui, tức giận trừng gã, nói: "Chỉ có chút chuyện nhỏ như thế, Cát thúc, ông không phải là không cho cho tôi mặt mũi đấy chứ?”
Lý Cát thật sự không thể nói chuyện được với với cái loại đầu óc nóng vội này.
Bây giờ gã mới bắt đầu hối hận vì đã trêu chọc đến kẻ như thế này, nếu không phải món đồ chơi kia đưa tới lợi ích đủ lớn thì làm sao gã có thể mạo hiểm đắc tội Tam gia, tiếp xúc với cái tên ngu ngốc này.
Bên này Nguyễn Khiêm còn đang dây dưa với Lý Cát, Tần Lục Trác trở về biệt thự không khỏi cau mày.
Anh kéo Úy Lam lên lầu, bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Thật ra đồ họ mang tới không tính là nhiều, quan trọng nhất là thiết bị theo dõi mà Tiếu Hàn đưa cho họ. Bất quá hôm nay Tần Lục Trác đã thừa dịp bọn A Thanh không chú ý, đặt một thiết bị lần theo dấu vết cố định giấu kín trong một rương gỗ đựng ngà voi.
Ngà voi và ma túy không giống nhau, nếu như hôm nay bọn chúng vận chuyển ma túy thì tất nhiên sẽ không thả lỏng đề phòng như thế.
Nhưng vì bây giờ bọn chúng chỉ buôn lậu ngà voi, nghĩ rằng dù có bị bắt lại cũng không giống ma túy liên quan đến tính mạng. Thế nên mới khiến cho Tần Lục Trác có cơ hội đắc thủ.
Hiện tại Tiếu Hàn có lẽ đã xác định được vị trí cái rương này.
Chỉ cần lượng ngà voi này thật sự kèm theo ma túy, như vậy đến lúc đó nhất định có thể một lưới bắt hết bọn chúng.
Úy Lam thấy anh thu dọn đồ đạc bèn thấp giọng hỏi: “Bây giờ chúng ta phải đi sao?”
Tần Lục Trác ngẩng đầu nhìn cô: “Người vừa nãy là Nguyễn Khiêm.”
Úy Lam gật đầu, cô biết, bởi vì cái tên công tử ăn chơi kia đã tự giới thiệu. Cô nhìn sắc mặt Tần Lục Trác, hiểu ra chuyện này không đơn giản: “Nhưng