Chương 47
Edit: Malbec
Núi xanh rừng rậm, suối nước róc rách.
Cách đó không xa, con voi đặt cái vòi dài của mình vào trong dòng nước, tỏ ra nhàn nhã tự tại. Rõ ràng là một hình ảnh vừa an tĩnh vừa hài hòa, nếu không phải cách đó không xa có một nòng súng chậm rãi giơ lên thì nơi đây giống như một thế ngoại đào nguyên.
Úy Lam hít sâu một hơi, di chuyển chậm rãi theo Tần Lục Trác đằng trước.
Hai người trước mặt đang nằm úp sấp trong bụi cỏ, người đàn ông cầm súng đã giơ nòng súng lên.
Cũng may, hai người này hết sức chăm chú nhìn chằm chằm con voi bên dòng suối, căn bản không nghĩ đến trong rừng sâu núi thẳm như vậy trừ bọn họ còn có người khác.
Anh Lưu thấy Tam Tử chậm chạp không động đậy thì có chút sốt ruột.
“Mau nổ súng đi.”
Tam Tử có chút do dự, thấp giọng nói: “Anh, anh nói xem nếu một phát súng này không bắn chết, nếu như nó nổi điên…”
Anh Lưu nổi giận, mắng: “Một phát không chết thì nhiều phát.”
Tam Tử quyết định, giơ súng lên lần thứ hai, nhắm chuẩn.
Dưới đáy lòng hắn yên lặng đếm ngược 3,2,…
Ngay lúc cuối cùng, thời điểm ngón tay hắn đang muốn bóp cò, bỗng nhiên lại xuất hiện một lực đẩy xông tới, trực tiếp đâỷ hắn ngã lăn trên mặt đấy, hắn vô thức nổ súng.
Pằng.
Một tiếng súng vang lên cắt ngang qua không trứng.
Viên đạn bay thẳng lên trời.
Tần Lục Trác trực tiếp dùng đầu gối thúc vào bụng hắn, vung quyền đập về phía mũi hắn. Anh hạ thủ không khách khí chính là muốn khiến người ta không còn sức phản kháng.
Cho nên chỉ nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết, Tam Tử đau đớn đến mức rơi cả súng trên tay xuống.
Về phần cái kẻ mà Uý Lam muốn đối phó, vóc dáng hắn vốn không cao. Trên tay lại không có vũ khí có tính sát thương nên cô không khách khí, trực tiếp khóa cổ họng hắn từ phía sau. Cái tên anh Lưu này muốn phản kháng lại bị Úy Lam siết chặt cổ, sắc mặt hắn càng ngày càng đỏ, tròng mắt đỏ đến mức có chút dọa người.
Lúc Tần Lục Trác quay đầu lại thấy cô giơ tay lên đánh thẳng vào đầu khiến tên kia ngất đi.
Thấy biểu cảm vẻ mặt của anh, Úy Lam chỉnh lại quần áo của mình, thoải mái phủi tay: “Em nói rồi, trước đó em đã theo chân vua lục quân huấn luyện.”
“Bộ đội đặc chủng à?”
Úy Lam gật đầu, nhớ tới người đàn ông đã từng dạy mình, tuy rằng vẻ ngoài không đẹp trai, thế nhưng vừa ra tay liền khiến mọi người sợ hãi.
Bọn họ không có thời gian nói chuyện phiếm, bởi vì lúc tiếng súng vừa mới vang lên đã quấy rầy con voi bên dòng suối.
Nó ngẩng đầu nhìn về phía bên này.
Úy Lam hiểu rõ tính tình voi, lập tức kéo Tần Lục Trác, kêu lên: “Không ổn, nó sắp nổi giận, chúng ta đi mau.”
Hai người nhìn hai kẻ nằm trên mặt đất, liếc mắt nhìn nhau, Tam Tử chỉ bị gãy mũi, vẻ mặt coi như là tỉnh táo. Về phần anh Lưu kia, Tần Lục Trác kêu hắn tỉnh lại rồi kéo vạt áo hai người, tức giận nói: “Nếu không muốn chết, mẹ nó bây giờ chạy cho tôi.”
Hai người vốn còn đang nửa tỉnh nửa mê.
Cho đến khi tiếng voi rống lên vang vọng chân trời, sắc mặt hai người mới trắng bệch. Tam Tử nhìn về hướng đối diện, hai tay chống đỡ cơ thể lùi về phía sau: “Voi nổi điên, voi nổi điên rồi.”
Còn cái kẻ vừa mới bị đánh thức thì ánh mắt vốn dĩ đang không tập trung.
Bây giờ nghe thấy câu này cũng thoáng chốc tỉnh táo.
Con voi vốn đang ở bên dòng suối nhỏ đối diện đã bước chân vào trong nước, thật sự đang muốn đi qua.
Con suối nhỏ này cũng không sâu, dòng suối chỉ tới một nửa chân con voi, từng bước từng bước đạp nước mà đến. Rất nhanh đã đi được một nửa dòng suối.
“Con mẹ nó còn sững sờ gì nữa, chạy.”
Tần Lục Trác rống lên một tiếng, cuối cùng hai người kia cũng lấy lại tinh thần.
Rõ ràng trên người đều đang có vết thương mà đứng lên rồi vọt đi còn nhanh hơn thỏ.
“Tách ra mà chạy.”
Nói xong câu đó Tần Lục Trác cũng bắt đầu kéo Úy Lam nhanh chân chạy về phía trước.
Không lâu sau, con voi đằng kia đã đi qua dòng suối, trực tiếp vọt đến đây.
Hiển nhiên, nhân loại đã chọc giận nó.
Bốn người đã phân tán ra mà chạy, ai ngờ con voi này lại đuổi theo Úy Lam và Tần Lục Trác, tiếng chân voi đạp trên mặt đất vừa nặng nề vừa dai dẳng.
Tần Lục Trác kéo cô, không quay đầu lại mà chạy về phía trước.
Thế nhưng trong rừng rậm này lại không có chướng ngại vật gì có thể ngăn cản được nó. Không lâu sau, họ cảm thấy tiếng bước chân voi càng lúc càng gần.
Tiếng động nặng nề này vàng lên từng hồi từng hồi một.
---như đang dẫm lên người họ.
Cuối cùng, Úy Lam đang chạy trên đường đột nhiên quay lại nhìn anh: “Leo cây được không?”
Leo cây…
Rõ ràng trong lúc nguy hiểm như thế này nhưng trong đầu Tần Lục Trác lại có thể nhớ đến hình ảnh cô gái ôm con mèo màu trắng. Cô mặc áo len trắng ngồi trên cành cây, trong ngực là một con mèo màu tuyết trắng ngoan ngoãn.
Hình ảnh kia vẫn rõ ràng như trước mãi cho tới ngày hôm nay.
…
Mấy phút sau, Tần Lục Trác ôm cô gái trong ngực, mà con voi kia thì vẫn còn ở dưới cây như cũ.
Trước đó, nó còn dùng đầu đụng vào thân cây, may mà cái cây này vô cùng cứng cáp, riêng thân cây đã rộng gần tới một thước, mặc dụ nó đụng vào làm rung chuyển đại thụ nhưng chỉ có lá cây rơi xuống tới tấp.
Tần Lục Trác nhìn xuống dưới, bất đắc dĩ: “Tiểu súc sinh này làm gì vậy, không biết là chúng ta cứu nó một mạng sao?”
Úy Lam: “…”
Kết quả, người đàn ông này một tay ôm cô, một tay hướng về phía dưới hô to một câu “Con voi khốn khiếp, là chúng ta cứu ngươi, ngươi lại đối xử như thế với ân nhân cứu mạng.”
“Nó cũng không hiểu đâu.”
Úy Lam bất đắc dĩ, mặc dù chỉ số thông minh của voi rất cao, thế nhưng dù cao thế nào đi chăng nữa thì nó cũng không phải loài người. Nó cũng không biết là giữa người cứu nó và người muốn hại nó khác nhau.
Nó chỉ biết có một nhóm người xông vào lãnh địa của nó.
Thậm chí dùng súng quấy rầy nó.
Nhưng ai ngờ Úy Lam vừa dứt lời, lực đụng vào thân cây đột nhiên biến mất.
Con voi vừa trưởng thành này lùi về sau hai bước, lượn quanh thân cây một vòng, lại thật sự không còn đụng vào cây nữa.
Đừng nói Úy Lam, ngay cả Tần Lục Trác cũng có chút giật mình.
Anh khẽ cười một tiếng, nhìn phía dưới, có chút kinh ngạc: “Nó không thật sự nghe hiểu chứ?”
Úy Lam cong môi, trên mặt là nụ cười yếu ớt: "Cũng chưa biết chừng.”
Sau đó, cô cũng nhìn xuống, nói: “Đi nhanh đi, đừng ở lại nơi này.”
“Đi nhanh đi KaKa”
Lúc cô kêu lên câu nói này thì vẻ mặt đột nhiên sửng sốt.
Ngay cả Tần Lục Trác cũng quay đầu nhìn cô gái trong lòng, có chút buồn cười hỏi: “Em còn biết tên của nó?”
KaKa…
Một lát sau, Úy Lam lắc đầu, đưa tay nắm thân cây trước mặt, giọng nói có phần chua xót nhưng lại có sự ấm áp không nói nên lời: “Không phải, KaKa là tên một con voi khác mà em biết.”
Tần Lục Trác không nhịn được đưa ngón tay chạm lên gò má cô, có chút buồn cười, đè giọng hỏi: “Em còn có bạn trong thế giới loài voi?”
Ai ngờ cô gái trong lòng lại gật đầu rất nghiêm túc.
"Có không ít đâu.”
Tần Lục Trác vẫn duy trì tư thế ôm cô, gương mặt kề lại gần, môi mỏng dán trên tai cô, còn chưa mở miệng nhưng hơi thở ấm áp phun trên gò má cô, anh cất giọng nghiêm túc hỏi: “Nói một chút đi, sao lại quen biết?”
“Chuyện xưa này rất dài.”
Giọng người đàn ông vẫn dịu dàng như trước: “Không sao, dù gì thì bây giờ chúng ta có rất nhiều thời gian.”
Anh đưa tay chỉ con voi dưới tàng cây mãi không đi.
Lúc này chỉ cần nó không đi, hai người bọn họ vẫn phải luôn đợi ở trên cái cây này.
Tần Lục Trác nhìn cô gái trong lòng, thật sự cảm thấy vô cùng buồn cười. Lúc mới gặp Úy Lam, cô nhìn qua hững hờ bình tĩnh, vừa nhìn đã biết chính là kiểu tiểu thư khuê các, đâu nghĩ đến sau khi càng hiểu rõ mới phát hiện cô gái này lại cho anh nhiều bất ngờ như thế.
Sẽ leo cây, có thể đánh nhau, biết bắt người xấu, đáy lòng vừa có chính khí lại có điểm mấu chốt.
Không già mồm cãi láo.
Cô gái như vậy thật sự khiến cho người ta yêu thích.
Anh bèn đưa tay sờ vành tai cô: “Anh thật sự muốn nghe.”
Úy Lam nhìn con voi còn đang di chuyển bên dưới, hai lỗ tai của nó to như quạt hương bồ khoan thai vỗ vỗ. Tiểu tử kia vừa nãy còn đụng vào cây, bây giờ lại yên tĩnh rồi.
…
Đó thật sự là một câu chuyện xưa rất dài rất dài.
Dài đến mức cô tưởng rằng đây chẳng qua chỉ là đã từng tồn tại trong đầu cô.
Năm 14 tuổi ấy, Úy Lam theo cha mẹ và chị gái Úy Nhiên cùng đi đến Việt Nam, lúc đó là vì mở rộng sự nghiệp của cha. Bởi vì đang lúc nghỉ hè nên Nghiêm Phong đưa theo chị em hai cô cùng qua đây.
Chỉ là tất cả đều không ngờ mình sẽ gặp phải một trận lũ lụt lớn vài chục năm mới gặp ở Việt Nam.
Cho nên trước tiên Úy Kiến Huân và Nghiêm Phong mang theo các cô rời khỏi.
Bởi vì đang ở nước ngoài, lại là ở Việt Nam, lực lượng cứu viện rất nhỏ, rất nhiều người phải tự cứu lấy mình. Rất nhiều người dân bản xứ Việt Nam chèo thuyền nhỏ của nhà mình rời khỏi nhà khỏi vườn.
Cuối cùng Úy Kiến Huân dùng tiền trả cho dân bản xứ lấy được một chiếc ca nô nhỏ.
Cả nhà bốn người bọn họ cuối cùng có thể rời khỏi nơi ở bị nước lũ vây quanh.
Úy Lam vẫn còn nhớ kỹ, ngày đó mưa xối xả không ngừng, ca nô ngay cả cái che mưa cũng không có. Trên người cô chỉ bọc một cái áo mưa nhưng cả người đều bị ướt từ đầu đến chân.
Lúc ấy ai cũng sẽ không quan tâm có ướt hay không, chỉ muốn được sớm rời khỏi nơi này.
Thế nhưng dòng nước lũ càng ngày càng chảy xiết, nhà cửa ruộng đồng xung quanh đã bị nước lũ bao phủ. Chiếc ca nô màu trắng như một nhánh lá cây nhẹ nhàng rơi trong dòng nước.
Nghiêm Phong cầm lấy tay hai chị em an ủi trong gió lớn.
“Đừng sợ, chúng ta sẽ nhanh chóng về nhà.”
Chỉ là trời không cho con người đạt ý nguyện, không lâu sau khi bà nói xong câu đó, đột nhiên có một cơn sóng lớn dâng lên. Đầu ca nô bị đẩy lên một chút, mặc dù người điều khiển muốn khống chế cân bằng nhưng trong một vài giây, con thuyền đã bị nghiêng qua một bên.
Úy Lam chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng.
Sau đó cả người cô rơi vào dòng nước lũ, trong nháy mắt dòng nước không sạch sẽ chảy vào lỗ tai vào miệng cô, vừa đắng vừa mặn.
Cô vùng vẫy trong nước rất lâu, cuối cùng cũng trồi lên mặt nước.
“Úy Nhiên, Úy Nhiên, nhanh bắt Úy Nhiên lại.”
Thời điểm cô trồi lên mặt nươc, chợt nghe thấy tiếng của mẹ bên cạnh.
Lúc cô ngẩng đầu nhìn qua thì thấy chị gái Úy Nhiên đã trôi ra ngoài. Ba và người lái thuyền kia ra sức bơi qua, cô nhìn thấy họ bơi càng lúc càng gần, gần đến mức có thể nắm lấy tay Úy Nhiên.
Đúng lúc một làn sóng lớn đánh tới, từ đáy lòng cô xuất hiện một suy nghĩ, đại khái chính là
---May mà ba nắm lấy chị.
Cô không biết mình bị nước lũ cuốn đi đến nơi nào, chỉ biết mình mệt chết đi được. Lúc đầu cô còn ra sức bơi tới bờ, ít nhất có vật gì đó cố định cho cô nắm cũng tốt.
Thế nhưng dòng nước chảy quá xiết, sau đó cô buông bỏ hoàn toàn.
Thả lỏng thân thể, bắt đầu trôi theo dòng nước lũ chảy không ngừng. Xung quanh còn có nhiều thứ trôi bên cạnh cô, thậm chí thỉnh thoảng còn có thi thể động vật.
Loại cảm giác này thật sự vừa đáng sợ vừa tuyệt vọng.
Một cô gái 14 tuổi chưa bao giờ trải qua mưa gió mà lại phải chịu đựng khảo nghiệm sống chết trong thời khắc này.
Cô còn có thể sống sót hay không?
Cô có thể sống rồi trở về Trung Quốc không? Sắc trời càng ngày càng tối, ý thức cô cũng bắt đầu mơ hồ, đáp án trong đầu cũng mơ hồ theo.
Có thể, cuối cùng cô sẽ phải ở lại nơi này.
…
Đến khi màn đêm thật sự buông xuống, bầu trời một mảng tối đen, không có trăng, không có sao, chỉ có hắc ám kéo dài vô tận. Sự vắng vẻ này đáng sợ đến mức khiến cô tuyệt vọng.
Mãi cho đến khi xuất hiện một tiếng rống xuyên qua chân trời, phá vỡ sự trống trải vô tận.
Úy Lam mở to mắt trong nước, lúc này cô vừa lạnh vừa đói, cơ thể lại ngâm trong nước lâu như thế, đã sắp cứng đờ đến mức mất đi cảm giác.
Lại là một tiếng rống vang lên, lần này cuối cùng Úy Lam nghe thấy rõ là tiếng voi kêu.
Cô mở to mắt nhìn thấy bên bờ là một cái bóng đen thù lù, cũng không quá to lớn.
Nhìn qua đó là một chú voi con.
Chú voi không ngừng kêu lên trong bóng đêm, một tiếng rồi lại một tiếng.
Trong đêm tối vừa vắng vẻ lại đáng sợ, ngoại trừ tiếng dòng nước đang trôi, cuối cùng cô cũng có thể nghe thấy tiếng động khác tràn trề sức sống giống như là kèn lệnh ré dài, khơi lên khát vọng cầu sinh từ chỗ sâu nhất nơi đáy lòng cô.
Cô bắt đầu thử cử động tay chân mình trong nước.
Voi con đứng ở nơi đó, cách chỗ cô không tới 10 thước, chỗ đó chính là bờ, chỉ cần lên bờ là cô có thể an toàn.
Bốn thước, cô không ngừng sử dụng tay chân cứng ngắc lạnh lẽo
Ba thước.
Hai thước.
…
Lúc chỉ còn lại một chút khoảng cách cuối cùng, cô thực sự cảm thấy sức lực toàn thần đã bị tiêu hao hết, ngay cả động một ngón tay cũng mất sức.
Mãi cho đến khi cô ôm lấy một cái gì đó mềm mại, giống như là vòi voi…
Là mũi của voi con, nó vậy mà lại vươn mũi voi tới cứu cô.
Cuối cùng, Úy Lam bám lấy cái mũi dài của nó, ra sức ngọ nguậy bơi đến bờ. Dòng nước lũ bên cạnh vẫn chảy xiết như trước, nơi này địa thế hơi cao nên dòng nước không tràn lên được.
Cô nằm trên mặt đất, thở dốc từng ngụm từng ngụm.
Sau đó bất tỉnh nhân sự.
Mãi đến hôm sau, cô bị một tiếng động đánh thức. Khi mở mắt ra thì thấy một vật to lớn bên cạnh người mình, đến khi cô nhìn kỹ mới phát hiện là lúc này chú voi con kia đang nằm bên cạnh người mình.
Cái đuôi của nó thong thả đong đưa giống như đang xua ruồi muỗi.
Lúc cô đứng lên nó cũng đứng lên theo.
Tuy chỉ là một chú voi con nhưng khi đứng lên vẫn khiến người ta có chút sợ hãi.
Cả người cô không còn sức lực, cứ nhìn nhau như vậy, đến khi cô xòe bàn tay ra.
Lúc lâu sau, chiếc mũi dài của nó cuối cùng rơi vào trong lòng bàn tay tuyết trắng của cô.
…
Tần Lục Trác nghe cô gái trong ngực kể chuyện, đầu mày nhíu lại giống như không thể nào vuốt phẳng được.
Anh chưa bao giờ nghĩ cô gái bé nhỏ nhìn như cuộc sống luôn thuận buồm xuôi gió lại từng gặp chuyện như vậy. Bị nước lũ cuốn đi, trong mấy tiếng đồng hồ kia, cô ấy đã tuyệt vọng biết bao nhiêu.
Tần Lục Trác bỗng chốc đưa tay ôm cô gái trong lòng chặt hơn.
Rõ ràng cô vẫn đang vùi trong ngực