Truyện được dịch/edit bởi [L.A_MALBEC] và đăng tại truyen5z.com
Edit: Malbec
“Kẻ trộm, đồ ăn trộm thối tha.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn tuấn tú của đứa bé trai lộ ra nụ cười đắc ý lại giễu cợt, vẫn không quên bỏ đá xuống giếng với Nghiêm Đường.
Cái này thì tốt rồi, Nghiêm Đường tức muốn hộc máu, tiến lên định nắm lấy cổ áo đứa bé. Ai ngờ đứa bé trai này đã có kinh nghiệm, thoáng chốc liền trốn phía sau Úy Lam, còn kêu lên: “Đồ ăn trộm thối tha muốn đánh người, đánh người.”
Nghiêm Đường đã bao giờ phải chịu oan ức như vậy chứ.
Cô muốn trực tiếp vòng qua Úy Lam, kéo đứa bé ra.
Ai ngờ chuyện ngoài ý muốn của cô là Úy Lam thế mà lại ngăn trước mặt cô, không cho cô bắt đứa bé này.
Hành động này đừng nói là Nghiêm Đường, ngay cả tên nhóc đứng sau lưng cô cũng ngây ngẩn cả người.
Nghiêm Đường thật sự tức đến thở hổn hển, nói chuyện với Úy Lam cũng không khách khí: “Cô tránh ra, tôi phải…”
“Dạy dỗ nó?” Úy Lam thản nhiên nhìn cô, vặn lại câu nói trước đó của cô ta.
Nghiêm Đường sững sờ.
Ngược lại thật sự bị một câu nói của cô ấy làm cho đứng tại chỗ, cô oán hận nhìn Úy Lam, lúc này hễ ai cản trở cô không cho phép cô dạy dỗ tên nhóc xấu xa này thì Nghiêm Đường đều cảm thấy đáng ghét.
Tên nhóc tò mò nhìn Úy Lam mấy lần.
Đến khi Úy Lam xoay người cúi đầu nhìn đứa trẻ còn đang kéo vạt áo cô, nó lớn lên thật sự dễ nhìn, khuôn mặt trắng nõn béo mập, đôi mắt đen bóng sáng long lanh vừa giảo hoạt vừa thông mình.
Chỉ là hư hỏng quá.
Cô trực tiếp kéo tên nhóc này sang một bên.
Không ngờ là đứa trẻ lúc nãy còn ương bướng thế mà lại ngoan ngoãn để cô kéo sang một bên, đôi mắt nhìn chằm chằm cô.
Úy Lam: “Tiểu Tuấn?”
Đây là tên vừa rồi bảo mẫu gọi đứa bé.
“Cô có thể gọi cháu như thế không?” Thái độ Úy Lam dịu dàng, nửa ngồi trước mặt đứa bé, mắt nhìn vào đôi mắt cậu nhóc.
Đứa bé trai sửng sốt một chút, đôi mắt lại tập trung trên mặt cô giống như đang rất nghiêm túc đánh giá Úy Lam trước mặt.
Úy Lam cũng không gấp gáp, chỉ yên lặng chờ nó trả lời. Đứa trẻ này như bá vương nghịch ngợm, không khác gì với những đứa trẻ nghịch ngợm khác, thế nhưng biểu cảm vừa nãy của đứa bé đều rơi vào trong mắt Úy Lam.
Nó vừa thông minh lại bình tĩnh, trong lúc mấu chốt còn có thể phản kích người trưởng thành như Nghiêm Đường.
Đây không phải là chuyện một đứa trẻ bình thường có thể làm được.
Mãi cho đến khi tên nhóc này mở miệng: “Được.”
Rồi cô mới nhẹ nhàng đến gần Tiểu Tuấn, dường như là dán lên lỗ tai nó, nhẹ nhàng hỏi: “Vậy cháu có thể nói cho cô biết làm thế nào cháu có thể đặt di động vào trong túi dì kia không?”
Nói xong, cô hơi lùi về phía sau.
Đứa trẻ trợn tròn đôi mắt, suy cho cùng vẫn chỉ là một đứa bé.
Cho dù thông minh nhưng vẫn không thể giấu được suy nghĩ của mình.
Chỉ là mặc dù Úy Lam chọc thủng mánh khoé của nó nhưng lại không như những người lớn khác mắng mỏ nó, ngược lại mang theo một dáng vẻ cảm thấy hứng thù nhìn nó, dường như là thật sự muốn biết sao nó làm được.
Tiểu Tuấn chớp chớp mắt nhìn.
Úy Lam: “Cô cam đoan không nói cho người khác.”
Người xung quanh đều hiếu kỳ nhìn về bên này, dù sao giọng nói Úy Lam rất nhỏ, bọn họ căn bản không thể nghe được cô nói gì với đứa nhỏ.
Nghiêm Đường thì còn đang thở hổn hển mà nhìn.
Thấy Tần Lục Trác đứng một bên lại bày ra vẻ mặt ấm ức, thấp giọng nói: “Loại trẻ con này mà không giáo dục, sau này không biết còn xấu xa thêm cỡ nào nữa.”
Câu nói phàn nàn của cô ta không nhỏ, Tần Lục Trác quay đầu, đôi mắt đen nhìn thẳng về phía cô.
Tỏ vẻ vô cùng không kiên nhẫn.
Nghiêm Đường khựng lại, sắc mặt hơi tái.
Sau khi Tiểu Tuấn nghe thấy câu nói đó của Nghiêm Đường thì ngẩng đầu nhìn lên, đôi mắt vốn đang bình tĩnh lại dần trở nên lộ vẻ bất thường.
Nghiêm Đường giống như đại đa số người trưởng thành khác, tùy tiện phán đoán một đứa trẻ, không ngờ rằng tâm tư trẻ con cũng cực kỳ mẫn cảm, nó hoàn toàn có thể nghe hiểu lời cô ta nói.
Úy Lam đưa tay đặt lên bờ vai Tiểu Tuấn.
“Vậy cháu cảm thấy mình có làm đúng không? Cháu cần phải trêu chọc dì này sao?”
Giọng nói Úy Lam vẫn dịu dàng như cũ, mang theo sự ấm áp và thiện ý. Tiểu Tuấn chậm rãi gục đầu xuống, thấp giọng nói: “Thế nhưng dì kia rất đáng ghét, la lối om sòm.”
Giọng nói đứa bé không lớn nhưng lại vô cùng rõ ràng.
Úy Lam bỗng nở nụ cười.
Lúc này, bảo mẫu đã đi đến đây, vừa rồi bà đi nhận điện thoại. Điện thoại vừa ngắt, bà ta liền đến kéo tay Tiểu Tuấn, có chút cầu xin nói: “Tiểu Tuấn, mẹ cháu để tài xế đến đón chúng ta trở về. Cháu ngoan ngoãn nghe lời, đừng có lại gây chuyện nữa được không?”
Bảo mẫu một bộ dạng trong lòng mệt mỏi không thôi.
Đứa trẻ phồng má, trên mặt không có biểu cảm gì.
Ngược lại là bảo mẫu chủ động xin lỗi với Nghiêm Đường, nói trẻ con nghịch ngợm, còn xin cô ta bỏ qua. Mặc dù Nghiêm Đường tức giận không thôi nhưng cũng chỉ là trò đùa dai của trẻ con, cô lại không thể vì chút chuyện nhỏ này mà đưa một đứa trẻ đến cục cảnh sát được.
Bất quá trước khi đi, cô nhìn qua bảo mẫu: “Tôi khuyên các người vẫn nên nhanh chóng đưa đứa bé này đến gặp bác sĩ tâm lý đi, nếu không không dạy dỗ thì thật sự sẽ trở nên méo mó đấy.”
Vẻ mặt bảo mẫu xấu hổ, cuối cùng chỉ có thể không ngừng nói lời xin lỗi.
Thế nhưng lúc bảo mẫu nắm tay đứa bé đi đến bên cạnh Nghiêm Đường, Tiểu Tuấn cố ý va mạnh vào người Nghiêm Đường một phát.
Nghiêm Đường nhất thời không chú ý, cả người lùi về sau hai bước.
Bảo mẫu bị dọa đến kêu một tiếng, sau đó kịp thời phản ứng đỡ người lên.
Mặc dù bảo mẫu không dám dạy dỗ Tiểu Tuấn nhưng vẫn không nhịn được thấp giọng nói: “Tiểu Tuấn, không được làm vậy.”
Nghiêm Đường thở hổn hển nhìn đứa trẻ thối tha này, thấy nó lè lưỡi về phía mình rồi lại bỏ chạy như một làn khói.
Sau khi đứa bé rời đi, người xem vây quanh hàng lang cũng dần dần tản ra.
Nghiêm Đường ồn ào một trận như thế, xem như đã mất mặt trước mặt Tần Lục Trác rồi, mọi người tản ra, cô cũng nhìn bọn họ rồi thấp giọng nói: “Đã như thế rồi, vậy em về trước.”
Tần Lục Trác gật đầu.
Nghiêm Đường cầm túi xách quay người đi về.
Cô ta vừa đi vài bước, đưa tay sờ túi xách của mình, vốn muốn lấy điện thoại ra nhưng cô ta kiếm trong túi mãi vẫn không có.
Sau đó Nghiêm Đường tìm kiếm hết toàn bộ túi của áo khoác.
---Vẫn không có.
Đến khi cô lật túi xách ra, lúc này mới xác định thật sự không thấy điện thoại.
Cô ngỡ ngàng quay đầu, lúc này Úy Lam và Tần Lục Trác còn chưa về phòng bệnh cho nên hai người đều thấy rõ ràng hành động tìm đồ của cô.
Hai người nhìn nhau một cái, Nghiêm Đường quay trở lại.
Cô nhìn Tần Lục Trác, vẻ mặt lo lắng.
“Anh có thể cho em mượn điện thoại để gọi điện thoại của em không?”
Úy Lam đưa điện thoại mình ra, ra hiệu cô ta nói số điện thoại. Sau khi cô gọi điện, điện thoại không tắt máy, vẫn kết nối được. Nghiêm Đường cúi đầu nhìn chính mình, trên người cũng không có tiếng điện thoại kêu.
Tần Lục Trác ngẩng đầu nhìn về phía cuối hàng lang.
Lúc ba người đi đến cửa thang máy thì nghe thấy trong thùng rác bên cạnh cửa thang máy truyền đến tiếng chuông điện thoại.
Nghiêm Đường: “…”
Không cần phải nói cũng biết là ai làm.
Úy Lam cuối cùng cũng hiểu vì sao trước khi đi tên nhóc kia nhất định phải đụng Nghiêm Đường một cái. Cô cảm thấy rất có hứng thú đối với đứa trẻ đặc biệt này, chỉ tiếc là không biết có thể gặp lại hay không nữa.
Nhưng cô không ngờ, nhanh như thế mà đã gặp lại.
Vào cuối tuần, Úy Nhiên gọi điện thoại cho cô, nói là có một buổi dạ tiệc cần cô cùng tham gia.
Là dạ tiệc sinh nhật từ thiện của đối tác làm ăn.
Ý của Nghiêm Phong muốn để hai chị em các cô đều có mặt đi cùng.
Trước khi Úy Nhiên cúp điện thoại còn lắm miệng nói một câu: “Đừng trách chị không nhắc nhở em, mẹ còn chưa từ bỏ dự định sắp xếp hôn sự cho em đâu. Cho nên nếu như em không muốn thì nói thật với bà ấy sớm chút đi.”
Mặc dù cô không biết rõ thân phận Tần Lục Trác nhưng mà tình hình ở phi trường hôm đó đoán chừng người đàn ông này cũng có chút bối cảnh.
Nghiêm Phong cũng không phải nhất định phải tìm con rể gia đình quyền quý.
Mà gia đình như bọn họ vậy, chuyện kết hôn tất nhiên phải cẩn thận, chuyện xưa gì mà thiên kim tiểu thư nhà giàu bị tên nhà nghèo làm cho mê muội không phải không có trong cái vòng này của bọn họ. Sự thật chứng mimh, tình yêu sau khi mất đi sự rạng rỡ ban đầu thì ở giữa hai người càng nhiều hơn chính là ràng buộc thế tục.
Huống hồ, nếu như gia thế sau lưng hai người chênh lệch quá nhiều, cuối cùng mỗi người đi một ngả cũng không ít.
Úy Lam ừ một tiếng.
Buổi chiều cuối tuần, Úy Nhiên gọi điện thoại bảo Úy Lam qua thử lễ phục, dù sao cũng là dạ tiệc chính thức nên lễ nghi vẫn phải đàng hoàng. Sau khi Úy Lam đồng ý liền gọi điện thoại cho Tần Lục Trác, nói cho anh biết ban đêm mình có việc.
Bên kia điện thoại, giọng nói người đàn ông đầy lười biếng.
“Ừ, đêm nay không đến với anh à?”
Giọng nói này của anh vang lên cào vào bên trong lòng Úy Lam, rất ngứa.
Cô cười khẽ, nhìn thoáng qua đồ ăn đang hầm cách thủy bên trong, hôm nay là cuối tuần, vốn dĩ cô không đi bệnh viện là vì sáng sớm liền đi mua con gà này, lăn qua lăn lại hết cả buổi sáng.
Vì thế nên cô còn gọi điện thoại cho bà vú nhà mình thỉnh giáo chuyên môn một phen.
Bà vú còn tưởng rằng chính cô muốn ăn, oán trách nói để cho bà ấy làm là được.
Thật ra Úy Lam muốn tự tay nấu canh cho Tần Lục Trác mà thôi.
Nhắc đến cũng thật kỳ lạ, cô không phải là người thích nấu ăn, thế nhưng lần này anh bị thương Úy Lam liền muốn làm chút gì đó vì anh, dù chỉ là một nồi nước cũng được.
Cô đã đứng cả buổi sáng, đầu tiên là hầm lửa lớn, sau đó lại hầm lửa nhỏ.
Cũng không dám rời khỏi phòng bếp.
...
Tần Lục Trác đang xử lý văn kiện, Thẩm Phóng ngồi trên ghế đối diện, nửa ngày sau mới nói: “Lão đại, nếu không anh nghỉ ngơi một chút đi.”
Người đang cúi đầu xem tài liệu giống như không nghe thấy lời cậu nói.
Không lâu sau, anh đặt tài liệu trên giá đỡ trên giường, mở bút ký tên mình lên trên.
Thẩm Phóng thấy anh không nói chuyện bèn cúi đầu chơi điện thoại.
Thế nhưng một lát sau, câun lại đặt điện thoại xuống, ngẩng đầu nhìn Tần Lục Trác, hỏi: “Lão đại, anh muốn trở về đội cảnh sát không?”
Ngòi bút của người đàn ông trên giường dừng lại.
Sau đó, tiếng sàn sạt vang lên lần nữa, anh hỏi: “Thế nào, cậu muốn về đội cảnh sát?”
“Em muốn nhìn anh mặc đồng phục cảnh sát một lần nữa.”
Giọng nói Thẩm Phóng nghiêm túc hiếm có. Ý nghĩ này thật sự chưa bao giờ đứt đoạn trong đầu cậu, bắt đầu từ cái ngày Tần Lục Trác rời đi hôm đó. Cậu vẫn cảm thấy lão đại là đội trưởng ưu tú nhất, người chỉ huy ở hiện trường lợi hại nhất, cũng là cảnh sát tốt nhất. Thế nhưng gánh nặng ba mạng người hết lần này tới lần khác khiến anh cảm thấy tự trách, khiến anh chọn lựa rời đi.
Tần Lục Trác rốt cuộc cũng ngẩng đầu, anh hỏi: “Vậy cậu nghĩ chuyện công ty nên xử lý như thế nào?”
Mặc dù hiện tại công ty chỉ có hơn trăm người mà thôi nhưng lại liên quan đến bát cơm của hơn trăm người này.
Thẩm Phóng nghe được lý do thoái thác này của anh thì vẻ mặt có phần hưng phấn, cậu nói: “Thật ra nếu như anh thật sự muốn về đội cảnh sát, chúng ta có thể tìm người thu mua công ty, tăng trưởng mấy năm nay của công ty chúng ta vẫn luôn rất tốt, cho dù so sánh với những công ty hậu cần lớn cũng không kém chút nào. Đơn đặt hàng trước đó không phải là chúng ta đoạt được từ trong miệng hậu cần Thượng Đạt hay sao.”
“Nói thật nhẹ nhàng quá nhỉ.”
Tần Lục Trác nhàn nhạt quét mắt nhìn một cái, không để cậu nói nữa.
Khi anh cúi đầu chuẩn bị tiếp tục xem văn kiện thì cửa phòng bị gõ, vừa nhấc mắt đã nhìn thấy Úy Lam mặc áo khoác màu trắng, xinh đẹp động lòng người đứng ở đó.
“Không phải nói là có việc sao?”
Tuy nói như vậy nhưng sự ngạc nhiên mừng rỡ trong giọng nói anh ngay cả Thẩm Phóng cũng nhìn ra.
Thẩm Phóng tranh thủ thời gian đứng lên nhường ghế cho Úy Lam, cười hì hì