Edit: Malbec
Bên trong mỗi một vòng tròn đều sẽ có một nhân vật trong truyền thuyết.
Mà trong vòng tròn du học năm đó, Minh Hằng chính là người như thế, vừa anh tuấn ôn hòa, lại còn có lý lịch có thể làm mù mắt người khác. Cố tình anh ta lại còn chững chạc thành thục, không hề giống với những du học sinh trong nhà có tiền phú nhị đại không biết kiềm chế kia.
Cho nên con gái thích anh ta có thể nói là từng đoàn từng đội.
Ôn Thấm cẩn thận nhìn sang Úy Lam một cái, tin đồn trước đó giữa Minh Hằng và Úy Lam cô cũng đã nghe qua.
Lúc đầu cô nghĩ là Úy Lam sẽ ở lại Mỹ, kết quả cô ấy lại trở về không chút do dự.
Mà sau khi cô ấy trở về cũng không có tin tức gì về Minh Hằng, dù sao đại thần như anh ta cho dù ở nơi nào cũng sẽ lóa mắt như ban đầu.
Người là Từ Giai Ninh mời đến, cho nên cô ấy mở miệng nói: “Học trưởng Minh Hằng, anh ngồi bên này đi.”
Ôn Thấm quan sát Úy Lam, cô ấy vẫn không nói gì như cũ.
Ngược lại Từ Giai Ninh cười khẽ nói: “Hai người chắc còn chưa biết, học trưởng được trường đại học trong nước đặc biệt mời về làm giáo sư tâm lý học.”
Từ Giai Ninh nói ra cái tên trường đại học rất có danh tiếng, Ôn Thấm mở to mắt, có phần không tin nổi nói: “Giáo sư? Không hổ là học trưởng Minh Hằng, thật sự quá lợi hại.”
Minh Hằng năm nay 29 tuổi, còn chưa đến 30 mà đã là giáo sư.
Từ Giai Ninh gật đầu: “Đúng lúc công ty tớ hợp tác với trường này nên tớ mới có thể gặp được học trưởng Minh Hằng.”
Từ Giai Ninh giải thích một chút.
Ôn Thấm nghe xong rất hứng thú, truy hỏi: “Học trưởng Minh Hằng, anh về nước lúc nào vậy?”
Minh Hằng mỉm cười: “Vừa mới trở về không lâu.”
Sau đó ánh mắt anh ta chuyển hướng về phía Úy Lam, dường như đang nghiêm túc đánh giá cô. Úy Lam đưa tay cầm cái ly trước mặt lên, đây là cocktail vừa rồi Ôn Thấm nhất định phải lấy, màu sắc tươi đẹp đặc biệt dưới ánh đèn mờ ảo của quán bar lại càng phá lệ mê người.
Cô rũ mi mắt, không nhìn Minh Hằng.
Ôn Thấm chú ý đến hướng tầm mắt của anh, không nhịn được mím miệng.
Cô ấy đứng dậy: “Tớ đi toilet một chút.”
Kết quả trước khi đi còn kéo Từ Giai Ninh đi cùng.
Từ Giai Ninh không hiểu ra sao, vừa định chê cười cô đi toilet còn phải kéo người khác đi cùng. Kết quả sau khi vào toilet, Ôn Thấm đứng yên nhìn cô, vẻ mặt bất đắc dĩ hỏi: “Sao cậu lại gọi học trưởng Minh Hằng đến?”
“Cậu có thành kiến với anh ấy?”
Nghe xong lời này, Từ Giai Ninh bất ngờ nhìn về phía Ôn Thấm, dù sao ban nãy khi nhìn thấy Minh Hằng, vẻ mặt cô ấy còn rất bất ngờ, thế nào mà lúc này lại ngược lại kéo cố đến toilet nói lời như vậy chứ.
Ôn Thấm bất đắc dĩ lắc đầu, thấp giọng nói: “Cái gì mà tớ có thành kiến, tớ sợ Úy Lam xấu hổ.”
Từ Giai Ninh không rõ ý của cô ấy.
Sau đó sắc mặt cô khẽ biến đổi: “Hai người bọn họ?” Cô hít vào một hơi, có phần không tin nổi hỏi: “Hai người họ đã từng ở bên nhau?”
Ôn Thấm gật đầu, thấp giọng nói: “Cũng không phải đã từng ở bên nhau mà giữa hai người họ có gì đó là lạ, trước đó khi ở Mỹ tớ nhìn thấy hai người họ cãi nhau, mà còn là cãi nhau vô cùng lớn. Cho nên cậu đột nhiên gọi học trưởng Minh Hằng đến như thế tớ sợ bọn họ xấu hổ.”
Úy Lam có tính cách như thế nào chứ, cô ấy có thể cãi nhau với người khác sao?
Cho nên Ôn Thấm nói như thế, Từ Giai Ninh hiểu rõ lo lắng của cô ấy, cô nhìn ra phía bên ngoài, suy nghĩ rồi thấp giọng nói: “Tớ thật sự không biết giữa hai người họ còn có chuyện này, bây giờ phải làm sao đây?”
Ôn Thấm hạ giọng: “Mà tớ lại thấy học trưởng Minh Hằng vẫn luôn nhìn về phía Úy Lam, quan hệ giữa hai chúng ta với anh ấy cũng không phải rất quen thuộc, cậu nghĩ một chút xem tại sao cậu vừa gọi anh ấy, anh ấy lại đến.”
Nói như vậy, gương mặt Từ Giai Ninh bỗng đỏ lên.
Người là cô mời tới, lúc đầu cô cũng cảm thấy Minh Hằng vừa về nước nhất định không có bạn bè nên nghĩ muốn kéo anh đến cùng tụ họp một chút. Lúc Minh Hằng sảng khoái đồng ý, đáy lòng cô còn có chút mừng thầm.
Bây giờ xem ra là cô tự mình đa tình.
Bởi vì cô nhớ rõ, ngày đó khi cô gửi WeChat cho anh, quả thật anh ấy có hỏi cô là còn có những ai tham gia.
Cho nên khi anh ấy biết Úy Lam sẽ tham gia mới đồng ý với mình.
Đừng nhìn Ôn Thấm bình thường tùy tiện nhưng thời điểm then chốt cô ấy vẫn rất cẩn thận. Có lẽ là vì người ngoài cuộc tỉnh táo người trong cuộc u mê, Từ Giai Ninh bình thường cũng là người cẩn thận nhưng phụ nữ khi vừa gặp hai chữ tình cảm này thì đầu óc dễ dàng biến thành bột nhão.
Ôn Thấm cẩn thận nhìn cô ấy, thấp giọng hỏi: “Cậu không sao chứ?”
“Không có gì, chỉ là phát hiện mình đã tự mình đa tình mà thôi.” Từ Giai Ninh nở nụ cười.
Ôn Thấm nghe xong, há hốc mồm nhìn về phía cô ấy.
Ai ngờ ngược lại Từ Giai Ninh vỗ bờ vai cô, khẽ cười nói: “Đừng như vậy, xem như là giấc mộng cuối cùng của tớ trước tuổi 30 đi, ai mà không có lúc mơ mộng chứ.”
Ôn Thấm nhanh chóng an ủi cô ấy: “Sau cậu lại nói bản thân mình như thế, cậu chính là nữ thần Harvard, ánh mắt Minh Hằng kia không tốt mà thôi. Chúng ta vô cùng ưu tú.”
“Ánh mắt anh ấy mà không tốt sao? Tớ thấy là ánh mắt anh ấy quá tốt rồi.”
Từ Giai Ninh cũng rất phóng khoáng, nếu biết mình và Minh Hằng không có hi vọng gì thì ngược lại còn có thể trêu đùa.
Lại nói tiếp, cô gái như Úy Lam đúng là người bình thường không dám theo đuổi. Hễ là người có chút tâm tư thì bản thân đều vô cùng xuất sắc, xã hội bây giờ thật sự không phải có thể thuận miệng là có thể nói bốn chữ đó. Người ưu tú tất nhiên mong muốn tìm người ưu tú cùng cấp bậc, cho dù gia thế bối cảnh hay là điều kiện bản thân thì phải đứng trên cùng một cấp độ mới có tư cách đàm luận.
Ôn Thấm ôm Từ Giai Ninh, lắc eo của cô: “Tớ mặc kệ, dù sao chính là anh ta không có phúc.”
Từ Giai Ninh bị cô chọc cười, còn nói: “Nhưng mà lát nữa bạn trai Úy Lam đến có phải là có chút xấu hổ không? Nếu không thì chúng ta chơi một chút rồi đi thôi.”
“Không sao đâu, học trưởng Minh Hằng cũng không phải người lỗ mãng. Mà đúng lúc để anh ta gặp bạn trai Úy Lam một chút, cũng để anh ta hết hi vọng.”
Tuy chuyện giữa nam và nữ rất khó mà nói nhưng tất nhiên Ôn Thấm vẫn thiên vị Từ Giai Ninh.
Bất quá vừa rồi Từ Giai Ninh đã thất vọng như thế, cô cảm thấy cũng nên để Minh Hằng nếm thử cảm giác thất vọng này.
Hai người cũng không ở lại toilet quá lâu, dặm thêm lớp trang điểm rồi trở về.
Ngược lại hai người ngồi trên ghế dài sau khi hai người các cô trở về vẫn xa cách như cũ, một trái một phải. Lúc hai cô trở về chỉ thấy hai người này ngồi yên lặng thưởng thức ban nhạc biểu diễn.
Trước đó, Tần Lục Trác gửi tin nhắn nói là đã đến nhưng mà sao đã lâu vậy còn chưa đến.
Nhưng mà lúc này Úy Lam lại không nóng nảy chờ anh đến, ngược lại vẻ mặt lạnh nhạt nhìn về phía ban nhạc bên kia. Bên cạnh có ánh mắt như có như không vẫn luôn bắn về phía bên này.
Quả thật cô cũng không ngờ còn có thể gặp lại Minh Hằng.
Nếu như nói phải định nghĩa rõ quan hệ giữa cô và Minh Hằng.
Thì chính là người bệnh và người tư vấn tâm lý trước kia, quan hệ như vậy đại khái sẽ càng thích hợp hơn với bọn họ. Chỉ là giữa bọn họ còn có quan hệ vi diệu hơn, vì Úy Lam từng cảm thấy Minh Hằng đang nỗ lực khống chế bệnh của chính anh ta.
Đúng vậy, giống như những gì phát sinh trên người cô, anh ta cố gắng dùng hiểu biết trong lĩnh vực chuyên môn ảnh hưởng đến cô.
Mặc dù Úy Lam cũng không biết ý đồ của anh ta là gì nhưng là một chuyên gia tư vấn tâm lý, dùng chuyên môn của mình ảnh hưởng đến người bệnh, chuyện này trong mắt Úy Lam là hành vi thiếu đạo đức nghề nghiệp.
Bởi vậy sau khi cô tranh chấp với Minh Hằng liền từ chối gặp lại anh ta.
Sau khi cô về nước quả thật chưa từng liên lạc với anh ta.
Bởi vì không ai nói lời nào nên Ôn Thấm là người mời khách cố gắng làm sôi nổi bầu không khí, lôi kéo bọn họ cùng chơi trò chơi. Không ngờ Minh Hằng không từ chối mà ngược lại rất hứng thú gật đầu tham gia.
“Thật ra trò chơi xúc xắc này vô cùng đơn giản.
Ôn Thấm nói rõ quy tắc, muốn lôi kéo bọn họ cùng chơi. Úy Lam lắc đầu vì cô vẫn luôn không thích, Từ Giai Ninh cũng từ chối, cô không biết uống rượu, sợ là đã uống quá nhiều rồi.
Ôn Thấm lầm bầm: “Hai người thật là nhàm chán.”
Ngược lại Minh Hằng nhìn cô ấy cười khẽ: “Không phải còn có anh sao.”
Ôn Thấm thấy anh ta phối hợp như thế bèn cười nói: “Vậy được, bất quá học trưởng anh chơi lần đầu tiên, em cũng sẽ không lừa anh quá đâu.”
Thế là hai người bắt đầu đổ xúc xắc.
Vốn dĩ Ôn Thấm muốn để anh ta gọi trước, ai ngờ Minh Hằng khẽ nâng tay, ưu nhã nói: “Ưu tiên phụ nữ trước.”
Nếu như vậy thì Ôn Thấm cũng không khách sáo với anh, cúi đầu mở chung đựng xúc xắc của mình ra, nhìn thoáng qua xúc xắc bên trong, tất cả có năm viên xúc xắc, cô đổ được ba cái năm, vốn dĩ cô gọi ba cái năm là đảm bảo nhất, nhưng cô liếc mắt một cái, ỷ vào việc đây là lần đầu Minh Hằng chơi nên đảo mắt, hô: “Ba cái sáu.”
Thật ra một cái cô cũng không có.
Minh Hằng nhìn lướt qua về phía cô ấy, dường như là xác định xem cô ấy thật sự muốn gọi như thế không.
Ánh mắt Ôn Thấm kiên định nhìn anh ta, trò chơi này chính là sách lược của hai bên.
Ai ngờ ánh mắt của cô vừa đặt trên mặt Minh Hằng thì nghe thấy giọng nói không chút do dự của anh ta: “Mở đi.”
Anh mở chung xúc xắc của mình ra trước, ba cái bốn, một cái hai, một cái sáu.
Ôn Thấm hít vào một hơi.
Vốn dĩ cô muốn lừa người đối diện một chút, kết quả người ta bóc cô không chút do dự. Cô cầm ly rượu trước mặt lên, sau khi uống một hơi cạn sạch thì nói không chút do dự: “Chơi lần nữa.”
Kết quả chơi thêm ba lần, cô vẫn thua.
Mặc kệ cho cô gọi thế nào, vắt óc tìm mưu kế ra sao nhưng tâm tư của cô dường như đều có thể bị đối phương nhìn thấu. May mà Từ Giai Ninh thấy mắt cô ấy đã phiếm hồng, đè cổ tay cô ấy lại, thấp giọng nói: “Được rồi, đừng chơi nữa. Cậu chơi không lại học trưởng đâu.”
Lúc này Ôn Thấm uống đã hơi say, lại không phục: “Không được, chơi thêm lần nữa, tớ không tin...”
Cô ấy vừa nói, Úy Lam một bên trực tiếp cầm lấy chung đựng xúc xắc trong tay cô: "Tớ chơi giúp câụ một ván.”
Úy Lam thản nhiên nhìn về phía Minh Hằng, giơ chung đựng xúc xắc trong tay lên, bắt đầu lắc không chút do dự, đến khi cô đè chung xúc xắc lại, trực tiếp gọi: “Ba cái sáu.”
Ôn Thấm và Từ Giai Ninh một bên trợn tròn mắt, Úy Lam nhìn cũng không nhìn đã bắt đầu gọi.
Minh Hằng nhìn cô, cúi đầu mở chung xúc xắc của mình, nhìn thoáng qua rồi gọi: “Bốn cái năm.”
“Mở.”
Úy Lam trực tiếp mở chung xúc xắc ra, mặc dù chỉ là một trò chơi mà thôi nhưng giờ khắc này cả Ôn Thấm và Từ Giai Ninh đều cảm thấy trái tim như muốn nhảy ra ngoài, hai người cúi đầu nhìn xem, năm cái xúc xắc của Úy Lam yên tĩnh nằm đó hai cái hai, một cái ba, hai cái sáu thế mà không có cái năm nào.
Thế là ánh mắt hai người lại chuyển về phía Minh Hằng.
Minh Hằng nhìn Úy Lam, con ngươi màu hổ phách dưới ánh đèn mờ ảo vẫn bình lặng như nước, khóe miệng anh ta giương lên, trên mặt là biểu cảm mỉm cười: “Anh thua.”
Anh ta đưa tay mở chung xúc xắc ra.
Trong năm viên xúc xắc được mở ra chỉ có ba cái năm.
Anh ta nâng cái ly trước mặt lên, giơ về phía Úy Lam: “Có chơi có chịu.”
Lúc này Ôn Thấm đã phục sát đất, cô ấy tôn sùng nhìn Úy Lam: “Úy Lam, mắt cậu là tia X-quang sao? Lại có thể không mở ra mà vẫn thấy bên trong có những số gì? Cậu thật sự quá lợi hại, khó trách mà tớ cứ thua mãi.”
Từ Giai Ninh kéo cô ấy, thấp giọng nói: “Còn không phải do cậu quá đần sao, nét mặt của cậu bị học trưởng Minh Hằng nhìn thấu hết rồi.”
“Đúng vậy, học trưởng Minh Hằng, anh thắng mà không vẻ vang gì. Anh là giáo sư tâm lý học nhất định có thể nhìn thấu biểu cảm của em, thế mà anh vẫn cứ chơi với em làm gì.”
Lúc này Ôn Thấm mới nhớ tới, bắt đầu phàn nàn.
Minh Hằng lại nói: “Không phải là em cứ kéo anh chơi à?”
Ôn Thấm: “...” Sao mà cô cứ cảm thấy mình bị lừa vậy.
“Chơi nữa không?” Minh Hằng nhìn các cô, vậy mà vẫn rất hứng thú.
Úy Lam đứng lên: “Không chơi, em đi toilet một chút.”
Thật ra, nhắc đến cũng thật trùng hợp, ngay trên đường cô đi vào toilet thì gặp gỡ hai người đàn ông đang tán tỉnh các cô gái, trong đó một người đàn ông vốn dĩ đã đưa tay vào trong váy một cô gái, vừa nghiêng đầu nhìn thấy Úy Lam, ánh mắt sáng lên.
Hắn ta huých người bên cạnh: “Ấy, mày nhìn xem cô em kia có phải rất quen mắt không?”
Bạn hắn bật cười một tiếng: “Con mẹ nó mày còn là người không, đã ôm một người trong ngực còn thấy người ta quen mắt. Mày không sợ em gái trong lòng mày đau lòng à.”
Lúc này cô gái tựa trong ngực người đàn ông đưa tay nhéo lồng ngực hắn: “Đúng vậy, Uy thiếu anh nói như vậy em thật sự tức giận đó.”
Người đàn ông được gọi là Uy thiếu lắc đầu, nói rất nghiêm túc: “Đúng là rất xinh đẹp, nhưng mà tao cứ cảm thấy đã