Edit: Malbec
Bởi vì Tần Diệc Thần trở về chen vào nên mọi người cũng không vội vàng đến phòng ăn, cũng nên đợi hắn một chút.
Ngược lại Tần Khắc Giang vô cùng bất đắc dĩ với hành vi thiếu lễ phép của Tần Diệc Thần, hiếm khi chủ động nói xin lỗi với Úy Lam thay hắn: “Thằng nhóc này từ nhỏ đã không đứng đắn, vẫn mong Úy Lam cháu tha lỗi.”
“Bác trai, bác nói quá lời rồi ạ.”
Tất nhiên Úy Lam sẽ không so đo với Tần Diệc Thần.
Nhưng mà Tần Lục Trác lại nhíu mày, dường như muốn nói gì đó, Úy Lam lén dùng cánh tay ngăn anh lại. Cũng may Tần Lục Trác thật sự không nói gì.
Mạnh Thanh Uyển nói thế cũng không để bọn họ ngồi không.
Bà nói với Tần Lục Trác: “Nếu không thì con đưa Úy Lam đi xem phòng con một chút đi.”
Tần Lục Trác không trả lời, hiển nhiên anh cảm thấy phòng mình không có gì để xem. Ngược lại Úy Lam quay đầu nhìn anh, khuôn mặt vô cùng hứng thú: “Vậy anh đưa em đi dạo một vòng xem?”
“Đi thôi.” Biết là cô thuận theo Mạnh Thanh Uyển mà thôi, anh bèn nắm tay Úy Lam đi lên bậc thang.
Sau khi lên tầng, phòng Tần Lục Trác ở bên trái, anh mở cửa ra, Úy Lam đi vào theo. Nói thật thì phong cách căn phòng này đúng là đơn giản cứng rắn, một cái giường, một bàn đọc sách, cái ghế, giá sách, trên giá sách bày biện đồ dùng cá nhân của anh, album ảnh còn có các quyển sách.
Dĩ nhiên Úy Lam cảm thấy hứng thú với album ảnh của anh, vào phòng liền đi thẳng về phía giá sách.
Cô nhìn chăm chú ảnh chụp bên trong album ảnh, tấm đầu tiên chắc là chụp sau một trận thi đấu bóng rổ, vì phần lớn người trên ảnh đều mặc đồng phục bóng rổ, cô nhìn bức ảnh cẩn thận, không lâu sau đã tìm được Tần Lục Trác.
Anh đứng phía sau, ở trong góc.
Nhưng thần sắc trên mặt lại khiến anh hoàn toàn khác biệt với các nam sinh cấp ba non nớt.
Không phải là bướng bỉnh cương quyết mà là trong ảnh những người khác nhếch miệng cười to, chỉ có anh bình tĩnh chính chắn. Sự bình tĩnh quá mức này cùng với khóe môi hơi nhếch lên lộ ra nụ cười lưu manh khiến anh rất nổi bật.
“Đây là khi anh bao nhiêu tuổi vậy?” Úy Lam nhìn chằm chằm vào người trên bức ảnh, tò mò hỏi.
Tần Lục Trác đứng sau cô, nhìn lướt qua ảnh chụp: “Có lẽ là năm lớp 11.”
Anh là tiên phong chủ lực của đội bóng, năm đó dẫn dắt đội đạt được quán quân cuộc thi bóng rổ học sinh cấp ba. Trong đội của trường học năm đó hầu hết là học sinh thể dục, chỉ có anh không phải.
Lúc này, Úy Lam lại phát hiện một người quen.
Cô chỉ một người khác nói: “Lâm Kỷ Minh?”
Thật sự đúng là anh họ cô Lâm Kỷ Minh, bộ dạng ngây ngô, bất quá Úy Lam cũng không thấy lạ, dù sao cô và Lâm Kỷ Minh cũng lớn lên cùng nhau.
Cô nhìn Lâm Kỷ Minh mặc đồng phục bóng rổ, đột nhiên a một tiếng.
Lúc Lâm Kỷ Minh lên cấp ba thì cô vẫn chỉ là một học sinh cấp hai mà thôi. Còn nhớ thỉnh thoảng cô sẽ phàn nàn với mẹ, nói Lâm Kỷ Minh chỉ lo chơi bóng, không chịu cố gắng học hành. Khi đó Lâm Kỷ Minh vì muốn lén tập bóng mà mấy lần còn lôi kéo Úy Lam làm bia đỡ đạn cho anh ta.
Nhưng anh ta vẫn chỉ là tuyển thủ dự bị mà thôi.
Lúc ấy Úy Lam cũng không hiểu được cái gọi là nhiệt huyết và mục tiêu của anh ấy, chỉ biết mỗi lần anh ta đi chơi bóng về thì cả người thối khiến người khác không muốn lại gần.
Lâm Kỷ Minh cũng đã từng mời cô đi xem thi đấu.
Khi đó cô gái nhỏ vừa kiêu ngạo vừa có thành tích tốt cảm thấy sân bóng mười thiếu niên vây quanh một trái bóng rổ không có gì đáng xem, vả lại Lâm Kỷ Minh tập luyện chăm chỉ nhưng anh ấy chẳng qua là một thành viên dự bị mà thôi.
Bây giờ nhớ lại, nếu như cô đồng ý đi xem Lâm Kỷ Minh thi đấu.
Khi đó có thể bị thiếu niên Tần Lục Trác hấp dẫn hay không?
Tần Lục Trác thấy cô nở nụ cười với bức ảnh, hỏi: “Có gì đáng cười?”
Úy Lam nói ra suy nghĩ của mình với anh, cô nói: “Nếu như em đi, anh nói xem lúc đó em có thích anh không?”
Đối với giả thuyết này của cô, Tần Lục Trác nhớ lại, lắc đầu.
Úy Lam rất bất ngờ, cô nói: “Sao anh lại cảm thấy lúc đó em sẽ không thích anh?”
Ai ngờ Tần Lục Trác lại cười: “Không phải cảm thấy em sẽ không thích mà là em quá nhỏ.”
Ít nhất khi đó còn quá nhỏ.
Cho nên bây giờ mới quen biết cũng tốt, ít nhất chúng ta có thể quang minh chính đại ở bên nhau.
Úy Lam không ngờ anh suy xét đến điểm này, cô nghĩ, nếu như khi đó cô biết Tần Lục Trác thì có lẽ lúc ấy cô sẽ thích anh, nhưng tình cảm thuở niên thiếu lại không chắc chắn. Có thể sau khi cô đi Mỹ về sẽ dần dần quên đi tình cảm này, mà nhiều năm sau khi gặp lại Tần Lục Trác, có lẽ ấn tượng đối với anh chính là: à, đây là người đàn ông tôi từng thích thời niên thiếu.
Có lẽ hai người bọn họ cũng sẽ không đi đến bây giờ.
Có đôi khi không khỏi cảm thấy vận mệnh kỳ diệu, bởi vì nó sẽ khiến bạn gặp được người đáng chờ đợi nhất ở thời điểm thích hợp.
Khung ảnh của Tần Lục Trác không nhiều, chỉ có hai tấm.
Còn một cái là ảnh chụp anh mặc cảnh phục.
Người đàn ông anh tuấn mặc đồng phục cảnh sát màu xanh đen, hông đeo thắt lưng, cả người nghiêm túc rắn rỏi, nhìn thẳng vào ống kính.
Úy Lam không khỏi đưa tay sờ nó.
Cô có chút tiếc nuổi hỏi: “Sao mà trong nhà chúng ta lại không có bức ảnh như thế này chứ?”
Trong nhà chúng ta...
Người đàn ông vốn chỉ đứng đó cùng cô, khi nghe nói lời này bèn nở nụ cười, anh đi đến ôm lấy Úy Lam từ phía sau, dán lên lỗ tai cô, thấp giọng hỏi: “Thích tấm này?”
Úy Lam thật sự thích, dù sao đây là lần đầu tiên cô thấy anh mặc cảnh phục.
Bộ dáng vừa anh tuấn mà lại nghiêm túc.
Quyến rũ chết người.
“Vậy thì mang về nhà.” Nói xong, Tần Lục Trác thật sự đưa tay lấy xuống.
Úy Lam vừa thấy, nhanh chóng giữ tay anh lại, gấp gáp hỏi:: “Anh làm gì vậy?”
“Không phải em nói thích sao?”
Úy Lam không ngờ một câu của mình mà anh lại thật sự muốn lấy khung ảnh đi, cô thấp giọng nói: “Được rồi, thế này cũng quá kỳ lạ, lần đầu tiên tới làm khách đã lấy hình anh đi. Để cha mẹ anh nhìn thấy thì có mà chê cười em.”
“Chê cười cái gì?” Tần Lục Trác hơi nghiêng đầu, rũ mắt nhìn cô.
Đột nhiên khóe miệng anh cong lên, hư hỏng nói: “Chê cười em quá thích anh?”
Lời này thật sự khiến Úy Lam không biết phản bác làm sao. Tính tình Tần Lục Trác như vậy, ở cùng anh có lẽ càng ngày chỉ càng thích anh hơn mà thôi. Đôi khi nhìn thấy mặt anh, Úy Lam cũng sẽ có cảm giác tim đập thình thịch.
Cảm giác này chưa từng xuất hiện ở thời thiếu nữ của cô.
Thế mà sau khi trưởng thành lại xuất hiện rõ ràng.
“Đúng vậy, rất thích anh.”
Úy Lam nhìn anh, nói thẳng không lảng tránh.
Dường như trong nháy mắt trái tim Tần Lục Trác đập hụt một nhịp. Cuối cùng, anh vươn tay ôm thật chặt người đó trong lòng.
Anh nói: “Ừm, anh cũng quá thích em.”
Nhưng vào lúc này lại vang lên tiếng đập cửa.
Hai người đắm chìm trong ngọt ngào như bừng tỉnh, quay đầu nhìn về phía cửa. Vẫn là Tần Lục Trác nở nụ cười, buông cô ra rồi xoay người đi mở cửa.
Mạnh Thanh Uyển đứng ở cửa, thấy anh mở cửa thì bảo: “Đi xuống ăn cơm đi.”
Xem ra Tần Diệc Thần cũng đã tắm rửa xong.
Úy Lam đi theo Tần Lục Trác xuống tầng, nhìn thấy hai cha con Tần gia đã ngồi đó. Tần Diệc Thần tóc ngắn, bởi vì ướt sũng nên mái tóc trông thật đen.
Vẻ mặt Tần Khắc Giang không tốt, có lẽ là không vừa lòng với thái độ không tập trung của anh ta.
Nhưng hôm nay là ngày Úy Lam đến nhà, ông cũng không tiện dạy dỗ con trai quá nhiều.
Sau khi bọn họ ngồi xuống, bà vú bắt đầu đưa đồ ăn lên, một bàn đầy món ngon, đủ để thấy sự coi trọng của Tần gia với Úy Lam hôm nay. Ngay cả Tần Diệc Thần lúc nhìn một bàn đồ ăn này cũng bĩu môi cười lạnh một tiếng.
Nói thật, Tần Diệc Thần đã từng không vừa lòng với Mạnh Thanh Uyển.
Vô cùng không vừa lòng.
Đặc biệt không vừa lòng.
Nhưng cố tình hắn lại không tìm ra Mạnh Thanh Uyển sai ở đâu, thậm chí ông ngoại hắn cũng không tìm ra được. Dù sao mẹ hắn sinh hắn được mấy năm thì qua đời, mà Mạnh Thanh Uyển thì lại sau mười năm mẹ hắn qua đời mới gả cho cha hắn.
Lúc ấy, sau khi mẹ qua đời được một năm thì đã có người khuyên Tần