Úy Lam

Chương 68


trước sau

 
Edit: Malbec
 
Vụ án giết người trong trường đại học giữa hai nữ sinh cùng phòng lập tức kích thích lòng hiếu kỳ của cư dân mạng. Dù sao thì những vụ án giữa bạn cùng phòng đại học nhiều vô kể.
 

Một màn xảy ra trong năm nay hiển nhiên lại khiến đề tài này hấp dẫn trở lại.
 
Những tài khoản marketing luôn hướng tới những đề tài hot thì chỗ nào cũng có, không ngừng đưa ra các giả thiết giống bọn họ ở ngay tại hiện trường.
 
Úy Lam nhìn Tiếu Hàn đang cào cào mái tóc ngắn của mình lần nữa.
 
Đây đã là lần thứ mười cậu ta làm thế trong vòng nửa giờ, hiển nhiên là thói quen của cậu ta dưới tình huống hết sức phiền não, vô ý thức sẽ dùng động tác này để thả lỏng.
 
Lưu Cẩn không cung cấp được nhiều tin tức cho lắm.
 
Hỏi con bé bình thường Giang Hiêu Nghiên tương đối thân thiết với ai, con bé cũng chỉ ngẩng đầu, mơ màng nhìn bọn họ, sau đó bất đắc dĩ lắc đầu. Còn hỏi cô bé Giang Hiêu Nghiên có bạn trai không.
 
Cô bé nghĩ nửa ngày cũng chỉ nói Giang Hiêu Nghiên có quan hệ thân thiết với rất nhiều nam sinh.
 
Nói cứ như không nói.

 
Cũng may mặc dù bên Tiếu Hàn không có đột phá nhưng bên Tề Hiểu ở khoa kỹ thuật lại có manh mối mới.
 
Tần Lục Trác đã trụ rất lâu ở cục cảnh sát, đến mức anh đã rời đi ba năm rồi mà ra vào nơi này vẫn tự nhiên như cũ. Anh trực tiếp đưa Úy Lam lên tầng ba, nơi đó là khoa kỹ thuật. Nhưng mà khoa kỹ thuật có người gác cửa, bọn họ vừa đi đền liền có người ở bên trong quét thẻ cho họ.
 
Tề Hiểu ngồi bên cạnh máy tính đang nói chuyện với nhân viên kỹ thuật, nhìn thấy bọn họ liền nhanh chóng đứng lên.
 
Tần Lục Trác hỏi cậu ta: “Có manh mối mới rồi à?”
 
Nói có manh mối mới, thật ra là không có.
 
Nhưng quan hệ giao tiếp lại có một chút, chỉ là Tề Hiểu chỉ vào máy tính, bất đắc dĩ nói: “Em cũng không biết bây giờ con gái đang nghĩ gì nữa.”
 
Úy Lam lại gần nhìn xem cũng không khỏi có chút sửng sốt.
 
Bởi vì trong phần mềm mạng xã hội của Giang Hiêu Nghiên thôi đã có bốn năm nam sinh quan hệ mập mờ với cô ta, đây là người được cô ta đáp lại. Còn đơn phương thích cô ta thì mỗi ngày gửi cả đống tin nhắn dỗ cô ta vui vẻ, mấy cái này đều phải sàng lọc ra hết. 

 
Có lẽ đời trước cô gái này là ngư dân.
 
Trình độ tung lưới rộng rãi của cô này khiến người ta kinh ngạc, ngay cả mấy vị nhân viên phá án tự nhận kiến thức rộng rãi cũng có chút líu lưỡi.
 
Lúc đầu bọn họ muốn thông qua quan hệ xã hội của cô gái này để tìm được người có động cơ gây án.
 
Dù sao thì mối quan hệ xã hội của sinh viên cũng tương đối đơn giản, không phải bạn bè trai gái thì là bạn cùng phòng. Quan hệ trong ký túc xá của Giang Hiêu Nghiên bọn họ cũng biết.
 
Quan hệ giữa Lưu Cẩn và Hạ Đan Dương với cô ta có thể dùng hai chữ tồi tệ để hình dung.
 
Về phần một nữ sinh khác là Trang Giai, ngược lại quan hệ giữa cô gái này và Giang Hiêu Nghiên không tệ.
 
Thế nhưng giữa hai người bọn họ càng giống mối quan hệ giữa đại tiểu thư và tùy tùng hơn. Cũng chính là lúc Lưu Cẩn và Hạ Đan Dương xúm lại bài xích mình, Giang Hiêu Nghiên đã sử dụng thủ đoạn lôi kéo Trang Giai.
 
Tề Hiểu thở dài một hơi: “Vốn cho là quan hệ ở ký túc xá của mấy cô gái này đã đủ phức tạp, không ngờ quan hệ ngoài xã hội của cô ta lại còn phức tạp hơn. Mấy nam sinh này vào lễ Giáng Sinh mấy ngày trước đều tặng quà cho Giang Hiêu Nghiên, mà mọi người tuyệt đối không nghĩ ra, cô ta còn đăng tất cả những món quà này lên, nhưng phải trong nhóm riêng mới có thể thấy."
 
Vì để cho Tần Lục Trác và Úy Lam thấy rõ, Tề Hiểu còn đặc biệt mở vòng bạn bè của Giang Hiêu Nghiên ra.
 
Hiển nhiên, tác dụng của việc phân nhóm này của WeChat được cô ta vận dụng phát huy vô cùng tinh tế.
 
Úy Lam nhìn máy tính, đột nhiên hỏi: “Đúng rồi, tôi nhớ ký túc xá bọn họ còn có một nữ sinh nữa.”
 
Tề Hiểu gật đầu: “Đúng vậy, còn có một cô gái là Trang Giai. Nhưng mà căn cứ theo lời khai của Lưu Cẩn thì quan hệ giữa cô gái này và Giang Hiêu Nghiên không tệ. Quan hệ giữa Lưu Cẩn và Hạ Đan Dương cũng tốt. Cho nên đồng nghiệp ở trường đại học chuẩn bị nói chuyện với Hạ Đan Dương trước.”
 
“Trang Giai này là cô gái như thế nào?” Úy Lam hỏi.
 
Tề Hiểu suy nghĩ một chút: “Theo như Lưu Cẩn nói, gia cảnh cô gái này không tốt, bình thường không hay ở ký túc xá mà thường xuyên ra ngoài làm thuê. Nhưng có nhiều chuyện cũng không rõ lắm.”
 
Úy Lam gật đầu, chỉ vào lịch sử trò chuyện của Giang Hiêu Nghiên: “Có lẽ cái này sẽ cho mọi người nhiều tin tức hơn.”
 
...
 
“Con quỷ nghèo Trang Giai này, tao thật sự không có cách nào ăn cơm với cô ta, ầm ĩ muốn chết.”
 
“Ôi, tao ở ký túc xá bực muốn chết, con ngốc Trang Giai này không biết đã chạy đi đâu rồi.”
 

“Mẹ nó, tao nói cho mày nghe, hóa ra mẹ con nhỏ Trang Giai đã kết hôn ba lần, con nhỏ này lớn lên xấu như thế nhưng không ngờ mẹ nó lại phong lưu như vậy, hahahahahaha.”
 
“Không biết kiếp trước tao đã làm cái gì mà kiếp này lên đại học lại gặp được con ngu Trang Giai này.”
 
Đây là lịch sử Giang Hiêu Nghiên trò chuyện nói xấu Trang Giai với bạn, từng cái từng cái bị tìm ra.
 
Mấy người ở đây đều có phần cứng lưỡi, hiển nhiên cái gọi là tình bạn giữa các nữ sinh thật sự khiến những thẳng nam như bọn họ xem không hiểu.
 
Trong lịch sử trò chuyện của Giang Hiêu Nghiên, cô gái tên Trang Giai này là người duy nhất trong ký túc xá nói chuyện với cô ta, thật ra bên trong lại bị cô ta gièm pha mạt hạn. 
 
Úy Lam cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.
 
Cô nói thẳng: “Con gái với gia cảnh cực tốt, vẻ ngoài xinh đẹp xuất chúng như Giang Hiêu Nghiên, tính cách lại kiêu ngạo ngang ngược, người như cô gái này nếu không phải vì không khí bức bối trong ký túc xá thì căn bản không có khả năng làm bạn với Trang Giai nghèo khó lại bình thường. Dưới cái nhìn của cô ta, Trang Giai bất quá chỉ là một tùy tùng tạm thời. Cho nên khi cô ta kể về Trang Giai với người khác mà nói như vậy cũng không kỳ lạ. Bởi vì hai cô gái này vốn không phải là bạn bè.”
 
Tề Hiểu líu lưỡi, thấp giọng nói: “Bác sĩ Úy, vậy ý của cô là Trang Giai cũng có hiềm nghi?”
 
“Ít nhất đáng giá để điều tra.”
 
Úy Lam nhìn cậu ta, cười khẽ.
 
Tề Hiểu ôm đầu, còn có mấy nam sinh bị phân nhóm kia, không chừng là anh chàng nào đó phát hiện bản chất thật sự của Giang Hiêu Nghiên, thẹn quá hóa giận mà đẩy cô ta xuống lầu.
 
Bởi vì vậy nên độ khó trong việc

điều tra của họ lại tăng lên không ít.
 
Lúc này, anh trai khoa kỹ thuật ngồi trước máy tính rất đồng tình nhìn Tề Hiểu, nghĩ kế cho cậu ta, nói: “Thật ra, nếu muốn tìm ra thủ phạm còn có một biện pháp rất trực tiếp.”
 
“Cái gì, biện pháp gì?” Tề Hiểu nhanh chóng nhìn sang.
 
“Bây giờ anh hãy cầu Thần bái Phật, hi vọng người bị hại có thể tỉnh lại sớm.”
 
Anh trai kỹ thuật nói một cách rất nghiêm túc.
 
Tề Hiểu mắng một câu thô tục, nhưng cậu phải thừa nhận đây chính là phương pháp nhanh nhất.
 
Chỉ tiếc trời không chiều lòng người, bên kia bệnh viện gọi điện đến lúc hơn 6 giờ, cuộc phẫu thuật của Giang Hiêu Nghiên đã kết thúc nhưng người vẫn hôn mê như cũ, mà khi nào tỉnh lại thì bác sĩ cũng không thể nói chính xác được. 

 
Thậm chí đồng nghiệp ở bệnh viện còn nói nhỏ với bọn họ, bác sĩ nói tình huống bên này không tốt lắm.
 
Hiển nhiên, bây giờ vụ án này còn thuộc dạng vụ án làm hại gây trọng thương, nhưng một khi Giang Hiêu Nghiên không qua khỏi rất có thể sẽ biến thành vụ án giết người.
 
Cho đến bây giờ không có người nào đến tự thú, cảnh sát bọn họ càng không có khả năng chỉ biết ngồi chờ.
 
Bởi vì việc này liên lụy đến Lưu Cẩn, cục cảnh sát năm đó có không ít người đều từng là đồng nghiệp Lưu Dụ. Cho nên lúc Lưu Cẩn hết sức phủ nhận, đáy lòng mọi người sẽ khó tránh khỏi theo khuynh hướng tin tưởng cô bé, cho rằng hung thủ là người khác.
 
Đối với vấn đề này tất nhiên Úy Lam hiểu rõ.
 
Cho nên lúc chỉ còn hai người bọn họ, Úy Lam nhìn về phía Tần Lục Trác, hồi lâu sau rốt cuộc hỏi ra lời: “Anh có nghĩ tới một khả năng khác không?”
 
Tần Lục Trác vừa móc bao thuốc trong túi quần ra, chuẩn bị đi đến cửa sổ hút.
 
Thì nghe thấy câu nói này của Úy Lam.
 
Từ khi bắt đầu biết chuyện này, sắc mặt anh luôn tối sầm. Không thể trách được vì sao anh lại để ý như vậy, anh luôn đem trách nhiệm chăm sóc người nhà ba người anh em hi sinh vì nhiệm vụ đổ lên bản thân mình. Anh chính là một người rất trọng tình. 
 
Anh không tức giận mà ngược lại nhìn cô, hỏi nghiêm túc: “Vừa rồi lúc em cũng ở trong phòng thẩm vấn, em cảm thấy con bé đang nói dối sao?”
 
“Anh muốn em dùng trực giác để phán đoán?” Úy Lam hỏi lại.
 
Bởi vì cô chưa từng trò chuyện với Lưu Cẩn, chỉ dựa vào nét mặt của cô bé nên tùy tiện phán đoán vẫn còn hơi sớm.
 
Tần Lục Trác nhìn cô bằng ánh mắt kiên định, anh lắc đầu: “Anh hi vọng em có thể sử dụng chuyên ngành của mình để giúp đỡ anh.”
 
Cuối cùng, anh cúi đầu rút một điếu thuốc từ trong hộp thuốc lá ra.
 
Anh gõ nhẹ đầu điếu thuốc, thấp giọng nói: “Anh biết em đang lo lắng điều gì, đơn giản là sợ tụi anh mang theo tư tưởng chủ quan vào.”
 
Sợ bọn họ vì quan hệ với Lưu Dụ mà chủ quan cho rằng Lưu Cẩn không phải là thủ phạm.
 
Tần Lục Trác cười khổ.
 
Anh tới gần Úy Lam rồi đưa tay ôm lấy cô, thấp giọng nói: "Chuyện này vốn không liên quan gì tới em nhưng lại cuốn em vào, anh xin lỗi.”
 
Úy Lam không ngờ anh lại lo lắng chuyện này.
 
Cô đưa tay ôm lấy anh, vỗ nhẹ sau lưng anh, an ủi: “Không phải anh hi vọng em dùng kiến thức chuyên nghiệp của mình giúp anh sao, em hiểu rồi. Chúng ta cùng nhau tìm ra chân tướng. Nhưng anh phải đồng ý với em.”
 
Cô hơi ngừng lại, khi mở miệng lần nữa đã nói: “Cho dù chân tướng là gì thì chính anh đã cố gắng hết sức.”
 

Anh đặt tất cả mọi thứ lên người mình, trở thành trách nhiệm tự mình gánh chịu.
 
Úy Lam sợ kết quả không như ý, anh sẽ lại tự trách mình.
 
Tần Lục Trác buông cô ra, cúi đầu nhìn cô một cái, trên mặt lộ ra nụ cười: “Yên tâm, trách nhiệm của chúng ta là tìm ra chân tướng. Đạo lý này anh không cần em nói cho anh đâu.”
 
Nói xong, ngón tay anh búng nhẹ lên trán cô.
 
Lúc bọn họ đang nói chuyện thì có một cảnh sát mặc đồng phục đi tới, thấy bọn họ thế này có chút xấu hổ nhưng không thể không lên tiếng: “Đội trưởng Tần, đội trưởng Tiếu mời anh và bác sĩ Úy qua.”
 
Cho dù Tần Lục Trác rời đội cảnh sát đã lâu thế rồi nhưng nhiều người gặp anh vẫn sẽ buột miệng gọi đội trưởng Tần. 
 
 
Giống như anh chưa từng rời đi.
 
Tần Lục Trác gật đầu, anh cảnh sát nhanh chóng quay người rời đi, để lại không gian cho bọn họ.
 
Ai ngờ lúc anh kéo tay Úy Lam đi thì thấy vẻ mặt vô cùng nghiêm túc của cô đang nhìn mình, cô nói: “Tần Lục Trác.”
 
Cô nghiêm túc gọi tên anh.
 
“Anh có nghĩ tới việc trở thành cảnh sát một lần nữa không?”
 
Cô hỏi.
 
Anh vốn dĩ đã chuẩn bị xoay người đi nhưng lại quay đầu nhìn cô.
 
Vấn đề này dường như vượt qua thời gian, trong đầu anh thoáng hiện lên bộ dạng lần cuối cùng mình mặc cảnh phục, bộ quần áo màu xanh thẫm kia nằm đàng hoàng ngay ngắn trên cơ thể anh. 
 
Cục trưởng Phương tức giận nổi khùng với anh, mắng anh không có tiền đồ, là kẻ đào ngũ.
 
Anh có nghĩ tới không?
 
Vấn đề lúc nửa đêm tỉnh mộng mới dám nghĩ tới lại cứ bị nói ra một cách thẳng thừng như vậy.
 
Đón lấy ánh mắt trong suốt của Úy Lam, lòng anh đột nhiên mềm nhũn.
 
Có lẽ, Úy Lam thật sự là người cứu rỗi anh.
 
Bởi vì cô hiểu rõ hơn tất cả người khác điều anh muốn là gì.
 
Anh nhìn cô, cười khẽ: “Nằm mơ cũng muốn.”
 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện