“Cô Ngô?”
Liễu Thiên Nghệ kinh ngạc bước đến: “Sao cô bước xuống từ trên xe này thế, đây là xe của ai?”
Ngô Vân hoảng hốt một hồi mới phản ứng lại: “Cô vừa bị người ta bắt đi, nhưng chưa đi được bao xa thì có một cậu tên là Long Diệu đến cứu cô, sau đó bảo người đưa cô về đây”.
“Long Diệu?”
Liễu Thiên Nghệ cau mày, hoàn toàn không có ấn tượng gì về người này.
Ngô Vân lại nói: “Cậu ta nói cậu ta là bạn chiến đấu của Lâm Hữu Triết”.
“Cái gì?”
Lúc này Liễu Thiên Nghệ
sững sờ tại chỗ.
Cô ta bỗng hiếu ra tại sao lúc Ngô Vân vừa bị bắt đi, Lâm Hữu Triết không hề có động tĩnh
gì-
Vì anh biết rõ đồng đội của mình đang ở bên ngoài, chắc chắn Ngô Vân sẽ không có gì nguy hiểm nên mới không động đậy gì, nhưng họ lại hiểu lầm Lâm Hữu Triết, còn mắng anh với những lời nói khó nghe.
Vừa nghĩ đến đây, Liễu Thiên Nghệ lập tức muốn tìm Lâm Hữu Triết đế xin lôi.
Nhưng quay đầu lại mới
nhận ra Lam Hữu Triết đã đi roi.
Ngô Vân nghe hết đầu đuôi sự việc cũng bất lực cười gượng.
“Chuyện này cũng không thể trách các em được, các em đều vì lo lắng cho cô, nhưng cô là người nhìn Hữu Triết trưởng thành nên cô biết rõ con người em ấy thế nào, em ấy không phải là người thờ 0 thế đâu”.
“Phải rồi, chẳng phải sắp đến sinh nhật em rồi đó sao? Đến lúc đó mời em ấy đến tham dự rồi giải thích rõ ràng những lời nên nói, thế chẳng phải được
rồi à?
“Vâng, đúng rồi nhỉ!”
Mắt Liễu Thiên Nghệ lóe sáng, lập tức lấy điện thoại ra soạn tin nhắn.
ở một diễn biến khác, Lâm Hữu Triết đi đến một bờ sông vắng, một chiếc xe Mercedes Benz màu đen chạy đến đằng sau anh, sau đó Long Diệu bước xuống từ trên xe.
“Anh Tiêu, tôi đã hỏi