Lâm Hữu Triết bình thản nói: “Nói xong rồi thì ra tay đi, tôi còn chuyện cần phải làm”.
“Mày… mày!”
Nghiêm Mộ Hải tức giận run lẩy bẩy, không muốn nhiều lời nữa bèn vung tay lên.
“Giết chết hắn cho tôi, xảy ra chuyện gì tôi sẽ chịu, tôi muốn lấy máu hắn để tế con trai tôi”.
Đám côn đồ nghe thế đều
đỏ mắt hò hét lao đến chỗ Lâm Hữu Triết.
“Chỉ dựa vào đám các người mà cũng xứng ra tay đánh anh Lâm à?”
Không biết từ lúc nào Long Diệu đã xuất hiện bên cạnh Lâm Hữu Triết.
Anh ta lao đến như hổ xông vào bầy dê quật ngã hết đám côn đồ.
Sau đó một nắm đấm như gió vung đến, tiếng gào thét thảm thiết liên tục vang lên.
Không lảu sau, đám côn đồ
đều bị đánh ngã, nằm dưới đất nôn ra máu.
Long Diệu lại không hề mất sức, vẫn bình tĩnh đi đến trước mặt Nghiêm Mộ Hải.
“Bọn mày, bọn mày… rốt cuộc là ai?”
Nghiêm Mộ Hải sợ suýt vỡ mật, hai chân mềm nhũn ngồi bệt dưới đất.
“Anh Lâm giết con trai ông vì anh ta dám có ý nghĩ không nên có với chị dâu, anh ta chết cũng chưa hết tội”.
“Nếu nhà họ Nghiêm của
ông an phận thủ thường thì đã bình yên vô sự, thế nhưng các người lại không biết sống chết năm lần bảy lượt khiêu khích uy nghiêm của anh Lâm”.
“Nếu đã thế thì Giang Thành này sẽ không có chò cho nhà họ Nghiêm ông nữa”.
Nói xong Long Diệu giơ tay lên định kết thúc mạng sống của Nghiêm Mộ Hải.
Bỗng một giọng nói uy nghiêm vang lên.
“Ban ngày ban mặt mà công khai hành hung người khác, đúng là to gan”.
Long Diệu lập tức dừng động tác, quay đầu lại nhìn.
Chỉ thấy người nhà họ Lâm đi theo phía sau một thanh niên mặc quân phục, khí thế hiên ngang cất bước