“Chuyện, chuyện này là sao…”
Cô nhân viên kinh doanh sững sờ, đôi nam nữ kia cũng chết lặng.
“Anh, anh là khách hàng mua căn biệt thự này ư?”
Cô nhân viên kinh doanh nhìn chằm chằm vào Lâm Hữu Triết với ánh mắt sợ hãi, giọng nói run rẩy.
Cô ta hoàn toàn không dám nhớ lại ban nãy mình đã làm gì, cô ta dám nói vị khách siêu giàu có thể mua căn biệt thự này hãy cút khỏi núi Long Đằng?
Cô ta điên rồi sao?
Lúc này, cô gái trẻ kia mới hoàn hồn, ánh mắt đầy vẻ ngờ vực.
Sao hai tên nông dân nghèo hèn lại có thể mua được căn biệt thự đắt tiền này, chắc chắn là có sự nhầm lẫn gì ở đây.
Đúng rồi, nhất định là do bọn họ trộm được chìa khóa biệt thự ở đâu đó, nhất định là thế!
Vừa nghĩ vậy, cô ta lập tức lên tiếng: “Cô đừng tin bọn họ, chắc chắn chiếc chìa khóa này là do bọn họ ăn trộm, bọn họ không thể nào mua nổi căn biệt
thự sang trọng thế này được, cô mau báo cảnh sát đi!”
Nghe thấy thế, cô nhân viên kinh doanh nhìn về phía cô gái như nhìn một kẻ ngốc: “Cô đang nghi ngờ năng lực đảm bảo an ninh của văn phòng bất động sản núi Long Đằng sao? Còn nữa, loại chìa khóa gắn chip này được định danh cùng với chứng minh thư, nếu cô không mua căn biệt thự này thì dù tôi có dâng tận tay cô chìa khóa, cô cũng không có quyền bước vào trong căn biệt thự!”
Lần này, cô gái trẻ kia đã sợ đến mức choáng váng đầu óc.
Cô ta đứng yên không nói lời nào.
Cô nhân viên kinh doanh vội vàng xin lỗi: “Hai anh à, tôi thật sự không biết các anh là chủ nhân của căn biệt thự này, tôi bị bọn họ lừa gạt nên mới nói những lời thiếu tôn trọng với hai anh, mong các anh bỏ qua cho tôi”.
Cô ta vừa nói vừa lặng lẽ cởi nút ở cổ áo, để lộ cảnh xuân mê người cho Lâm Hữu Triết nhìn ngắm.
Rõ ràng vì muốn được Lâm Hữu Triết tha thứ mà cô ta tình nguyện trả một cái giá cao.
Nhưng Lâm Hữu Triết vốn không thèm quan tâm đến chuyện này, anh cũng không cần phải so đo với cô ta, vừa lúc đội bảo vệ bị cô ta triệu tập đã tới.
Cô