Lâm Hữu Triết khẽ cười: “Từ hôm nay trở đi, không ai có thể bắt nạt em, nếu ai dám bắt nạt em thì đây chính là kết cục”.
Dứt lời, Lâm Hữu Triết hất mạnh cánh tay trái của mình.
Bụp!
Cơ thể Lâm Thiên Hàng hệt như một tảng đá, nặng nề đập vào cửa biệt thự nhà họ Lâm.
Cú va chạm mạnh này khiến đám người nhà họ Lâm đang tiếp khách trong nhà đều chấn động, bọn họ rối rít chạy ra khỏi cửa.
Lúc nhìn thấy Lâm Thiên Hàng bị thương nặng và ngất xỉu trên mặt đất, mọi người đều nổi giận đùng đùng.
Nhưng lúc bọn họ ngẩng đầu nhìn thấy Lâm Hữu Triết đứng ngoài cửa, thì vẻ mặt lại trở nên kinh ngạc.
“Lâm… Lâm Hữu Triết, mày vẫn chưa chết sao?”
“Loại con hoang như mày vậy mà vẫn còn mặt mũi trở về à?”
“Đáng ghét hơn là tên ranh này lại đánh Thiên Hàng bị thương, rốt cuộc mày muốn làm gì hả?”
“Tôi muốn làm gì sao?”
Ánh mắt Lâm Hữu Triết nghiêm nghị, nhìn thẳng vào ông cụ đang ngồi trên ghế bành ở góc sâu trong ngôi nhà cũ, lớn tiếng nói: “Lâm Hữu Triết tôi đặc biệt tới mời ông cụ Lâm dùng cái chết để đền tội”.
“Mày nói gì cơ, đồ láo xược, mày có tin tao đánh chết mày luôn không hả?”
Lâm Kiến Sơn chỉ vào Lâm Hữu Triết rồi gào lớn.
Người này là bác cả của anh, ở nhà họ Lâm ngoại trừ ông cụ Lâm thì ông ta là người có địa vị cao nhất, cũng là bố của Lâm Thiên Hàng.
Mặc dù Lâm Hữu Triết là trẻ mồ côi, nhưng nhờ vào số tiền tích góp được sau nhiều năm vừa học vừa làm, anh đã tự lập
nghiệp.
Ban đầu khi nhà họ Lâm biết chuyện này còn cảm thấy mất mặt vì anh.
Nhưng mới sau ba năm, công ty của Lâm Hữu Triết đã thôn tính toàn bộ các đối thủ cùng ngành, đưa tập đoàn Hữu