“Người tốt như chiến thần Hữu Triết lại hy sinh, tên hại người như mày lại vẫn còn sống trên thế gian này, sao mày không chết quách đi cho xong!”
Tân Hương Lan chống nạnh, mặt mày hung dữ mắng chửi.
“Mày có biết những năm nay cả nhà tao bị mày hại thê thảm đến mức nào không, rốt cuộc mày vô liêm sỉ đến mức nào mà còn dám quay về đây hả? Mày không hại chết cả nhà tao thì không cam tâm sao?”
“Mau cút đi, cút đi cho tao, cút đi càng xa càng tốt!”
Tân Hương Lan rút cây lau nhà ra, định đánh Lâm Hữu Triết.
“Mẹ, đừng mà!”
Sở Hạ Vũ vội vàng ngăn lại.
“Con tránh ra cho mẹ, năm đó nếu không phải vì con bị mù cứ khăng khăng đến với nó thì nhà họ Sở chúng ta sẽ thành ra nông nòi này sao? Con còn bảo vệ nó thì mẹ sẽ đánh cả con nữa đấy!”
Mặt mày Tân Hương Lan hung dữ, nghiến răng nghiến lợi hét lên.
“Hương Lan, mấy người cãi
nhau gì thế, Tiểu Hoa vẫn còn đang chờ đấy”.
Sở Hán Trung ở trong nhà nghe thấy động tĩnh, bước nhanh ra ngoài.
Trong giây phút ông ta nhìn thấy Lâm Hữu Triết, mặt lập tức biến sắc, cả người cứ như mất hồn dựa vào ngưỡng cửa.
Thần sắc ông ta nhợt nhạt, miệng lẩm bẩm.
“Toang rồi, chúng ta xong đời rồi, tên sao chổi lại quay
Nhìn thấy cảnh tượng này,
Lâm Hữu Triết chỉ biết cười gượng.
Anh đứng thẳng người, trầm giọng nói: “Cô, chú, cháu biết bây giờ hai người không muốn gặp cháu”.
“Nhưng lần này cháu quay về là muốn bù đắp cho Hạ Vũ và nhà họ Sở”.
“Cháu chuẩn bị giúp nhà họ Sở trở lại thời kỳ huy hoàng năm đó, thậm chí còn có thể khiến nhà họ Sở đứng sừng sững ở đỉnh cao thế giới, trở thành gia tộc giàu có danh giá hạng