Sau khi bữa tiệc kết thúc, Bố Chung Diệu đưa ra lời mời muốn đưa tiểu trợ lý về nhà.
Tiểu Trợ Lý ngơ ngác một lúc, cậu quay đầu lại nhìn Hảo Vệ Manh của cậu, trên mặt người đó là biểu tình mong đợi cậu đồng ý, nhìn đến tim cậu thắt lại.
"Xin lỗi, tôi cảm thấy không được khỏe lắm, tôi đi đây một chút.
"
Cậu vội vã chạy vào nhà vệ sinh muốn trốn đi, nhà vệ sinh của nhà hàng rất rộng rãi thoáng mát, dọn dẹp quét tước sạch sẽ, còn có trầm hương, trông cực kỳ cao cấp.
Tiểu Trợ Lý cảm thấy đây là nơi rất tốt để cậu một mình bình tĩnh lại.
Đáng tiếc vợ chồng nhà ông chủ cậu cũng cảm thấy đây là nơi rất tốt để anh anh em em.
Cậu đã khổ như vậy rồi, hai người này còn dụ chó ra giết nữa chứ.
"Thầy Lý nè, anh cho trợ lý của anh một phong lì xì giúp em nha.
"
Tiểu Trợ Lý nghe thấy bà chủ nói vậy, da gà nổi khắp người.
"Sao thế?" Ông chủ cậu hỏi.
Bà chủ thở dài một hơi, trông như ý vị thâm trường.
"Anh ấy thật ra cũng không dễ dàng.
"
Tiểu Trợ Lý ôm mặt, cậu cũng cảm thấy mình thật khổ*.
*: bản gốc là 难, nghĩa là khó, nhấn mạnh sự không dễ dàng