Vào lúc tiểu Trợ Lý tức giận đi ra ngoài, đúng lúc bị Bố Chung Diệu nhìn thấy.
"Cậu Cao, muốn về nhà rồi sao?" Anh ta lễ phép lại khách sáo, "Nếu như không phiền, để tôi đưa cậu về nhà đi.
"
Tiểu Trợ Lý không từ chối được, lại nhìn thấy Hảo Vệ Manh hình như đang chạy đi tìm mình, trực tiếp đồng ý luôn.
Bố Chung Diệu mặc dù tên có chút kỳ lạ*, nhưng quả thật có thể coi là một thanh niên tài tuấn.
*: again, sợ lâu quá mọi người quên, tên anh này gốc là 布钟耀, pinyin là Bu ZhongYao đọc gần giống 不重要, nghĩa là không quan trọng:))))))))))))) có 2 lí do tại sao anh ấy lại có tên này, một là vì anh ấy chỉ là người công cụ, là chất xúc tác cho 2 nhân vật chính, nên tác giả lười nghĩ tên, còn lí do thứ hai lát mọi người sẽ biết tại sao:)))))))))))).
Anh ấy kinh doanh hoa chim cá giun, thường xuyên làm ăn qua lại nhiều năm với công ty của Hảo Vệ Manh rồi.
Trên thương trường nhiều rồi, cũng không tránh được miệng lưỡi điêu luyện, nhưng Bố Chung Diệu người vốn nội liễm, cũng không hề có ý cố tình hâm nóng bầu không khí, vì vậy tiểu trợ lý cũng cảm thấy tự tại rất nhiều.
"Có mấy lời không biết nên nói hay không, cậu Cao nếu như thích Hảo Tổng, sớm nói ra sẽ tốt hơn.
" Bố Chung Diệu cười lên trông cũng có chút xấu xa, "Hảo Tổng thẳng tính, chỉ là thẳng có hơi quá, sợ là sẽ không hiểu những chuyện ám chỉ này đâu.
"
Cao