Phiên ngoại ( Tiêu Quyết)
Sau lần hoàng cung đổi chủ, Tiêu Quyết bị giam giữ trong lãnh cung lạnh lẽo.
Hoàng vị, quyền lực, sự ủng hộ của dân chúng.
Đúng như Thẩm Ương Ương đã nói, mọi thứ hắn ra sức chiếm lấy cuối cùng lại thành may giá y cho Diêu Chân.
Trong những năm tháng sau đó, hắn ngắm nhìn thế giới mà Thẩm Ương Ương đã từng nhìn, cảm nhận sự cô đơn cô độc mà nàng ấy đã từng cảm thấy, ngủ trên chiếc giường mà nàng từng nằm, những giấc mơ liên tục có sự xuất hiện của nàng ấy.
Giấc mơ về tiểu cô nương ngốc nghếch cùng hắn thả đèn hoa đăng ở phía Nam sông Dương Tử năm ấy.
Mơ thấy đôi lông mày lá liễu, đôi mắt trong veo cùng nụ cười duyên dáng của nàng.
Mơ thấy việc mình thả chiếc đèn hoa đăng cùng với ước nguyện bên trong đó.
Rồi thấy tiểu cô nương ngốc nghếch giả vờ đau bụng, rồi lặng lẽ vớt chiếc đèn hoa đăng đó để trộm nhìn ước nguyện bên trong.
Hắn khi đó chỉ viết – Nguyện có thể đạt được bất kỳ điều gì mong muốn.
Nàng bực bội giậm chân “Vậy thì chàng nên viết những điều mình muốn ra để ta có thể giúp chàng thực hiện chứ”
Rồi lại thả chiếc đèn hoa đăng trở về mặt sông một lần nữa.
Nàng luôn như vậy, thể hiện tình yêu trân thành với hắn một cách vô cùng vụng về.
Còn hắn thì luôn nhìn thứ tình cảm đó bằng sự lạnh lùng, đáp lại nó bằng sự giả tạo và đùa giỡn tình cảm nàng ấy trong lòng bàn tay.
Khi đó, hắn không biết rằng khoảng thời gian hạnh phúc đơn giản có được ở Giang Nam lại trở thành cảnh đẹp mà cả đời hắn sẽ không bao giờ nhận được nữa.
Lúc đó hắn không nghĩ rằng mình sẽ yêu Thẩm Ương Ương.
Hắn đã luôn nghĩ rằng nàng là nữ nhân độc ác được định sẵn trong nguyên tác của truyện.
Nếu không phải vì Thẩm Thanh, hắn sẽ không thèm nhìn nàng nhiều thêm một chút.
Vậy bắt đầu từ khi nào hắn đã yêu Thẩm Ương Ương?
Có lẽ là lần đầu tiên gặp nàng liền bị ngã khỏi ngựa?
Hay là khi nàng ấy vui vẻ chơi đùa cùng chiếc xe trượt tuyết rồi vấp ngã trước mặt hắn?
Là đêm tân hôn, hắn cầm gậy như ý khẽ vén khăn voan đỏ lên, nàng ngước mắt nhìn hắn đầy e thẹn?
Hay là ánh mắt ngây thơ của nàng khi nhìn hắn dụ hoặc từng chút một để cho nàng uống hết bát canh tuyệt tự?
Hắn thừa nhận khi đó mình đã rung động nhưng hắn cũng rõ ràng mối quan hệ giữa hai người đã không thể cứu vãn kể từ giây phút cho nàng uống bát canh tuyệt tự đó.
Cho nên hắn lạnh lùng trở mặt, theo kế hoạch ám chỉ vì đại nghiệp của phụ thân và ca ca nàng, cho nên không thể ở lại cùng Thẩm Thanh mà phải theo hắn về kinh thành.
Lúc mới vào phủ hắn đã nghĩ ít nhiều nàng sẽ nhắm vào Diêu Chân.
Nhưng nàng ấy đã không.
Ngược lại nàng ấy dần chậm chạp thích ứng với lối sống trong phủ, những lễ nghi quy tắc của Hoàng thất đã kìm hãm xóa dần nét ngây thơ, khiến nàng trở nên thận trọng quay về dáng vẻ quy củ mà một tiểu thư nên có.
Tuy nhiên lúc đó hắn cũng mơ hồ có cảm giác hối hận, hắn có thể thấy Thẩm Ương Ương mất dần đi sức sống vốn có, trở nên ảm đạm không vui.
Nhưng hắn vẫn bỏ qua, nhắm mắt làm ngơ với sự đau khổ và buồn phiền của nàng ấy.
Khi đó hắn đã bắt giam Thẩm Thanh, và sự tồn tại của Thẩm Ương Ương chỉ là công cụ để uy hiếp Thẩm Thanh, là bia đỡ đạn cho Diêu Chân.
Một công cụ có cảm xúc như nào không quan trọng, hắn nhẫn tâm tàn nhẫn lợi dụng nàng.
Nhưng đến một ngày nàng ấy nghe thấy Diêu Chân có thai, đêm đó nàng ôn nhu nhìn bụng dưới của mình, khó hiểu hỏi hắn “Mười ngày có đến chín ngày chàng ở cùng ta vì sao nàng ấy có thai còn ta thì không?”
Dưới ánh mắt trong veo của nàng, toàn thân hắn lạnh toát, hắn cảm thấy mình không còn lối thoát cho những hành động bẩn thỉu hèn hạ mình gây ra.
Đêm đó hắn bỏ chạy, ở lại thư phòng suốt đêm với lý do công vụ bận rộn.
Trái tim tràn đầy tội lỗi khiến hắn xấu hổ mỗi khi nhìn thấy nàng.
Hắn chỉ có thể hết lần này đến lần khác nhấn mạnh với bản thân, nàng chỉ là một công cụ, không cần đối xử tốt với nàng ta.
Mãi cho đến khi dẫn quân vây quanh biệt phủ Thẩm gia, hắn nhìn thấy đôi mắt mất đi ánh sáng của nàng.
Hắn mới bắt đầu hoảng sợ.
Ngày hôm đó, nhìn nàng
dần héo mòn ôm xác của Thẩm Thanh, những vệt máu khô của trưởng tỷ nàng dây lên làn váy tạo nên sự xấu xí không nên có.
Nàng ngơ ngác nhìn hắn, tình yêu từng ngập tràn trong đôi mắt của nàng đã bị dập tắt, chỉ còn lại sự thù hận điên cuồng.
Lúc đó hắn đột nhiên cảm thấy đau lòng, hắn nhớ lại những cái cau mày, những nụ cười ngọt ngào trước đây của nàng.
Đáng tiếc đến khi nhận ra thì đã quá muộn rồi.
Hắn chỉ có thể dùng cái cớ vụng về giam giữ nàng trong lãnh cung lạnh lẽo, không dám lại gần một bước.
Trong ba năm đó, không biết bao nhiêu lần hắn cố ý đi ngang qua lãnh cung, nhưng lại chưa một lần có dũng khí để gõ cửa.
Nhìn nữ nhân bị hắn hủy hoại cùng với tình yêu muộn màng của hắn.
Lúc nàng trốn thoát, thị vệ dùng mũi tên bắt đứt dây dù khiến nàng từ trên trời ngã xuống như chú chim gãy cánh.
Nỗi sợ bao phủ đến ngạt thở, khi đó hắn mới nhận ra mình sợ mất nàng đến mức độ nào.
May mắn thay vì nền tuyết dày nên nàng chỉ bị thương nặng và bất tỉnh.
Cuối cùng hắn cũng có dũng khí bước vào lãnh cung, nhìn nàng bất tỉnh, hắn khinh bỉ bản thân khi có suy nghĩ như vậy thât tốt.
Ít nhất nàng sẽ không còn nhìn hắn bằng ánh mắt tràn đầy thù hận nữa.
Ít nhất nàng sẽ yên lặng ở cạnh hắn vĩnh viễn không thể trốn thoát.
Ít nhất hắn có thể ôm nàng ngủ say, khẽ hôn lên khuôn mặt của nàng.
Nhưng ông trời lại đùa giỡn với hắn, nàng ấy tỉnh dậy và mất trí nhớ.
Hắn đã từng nghĩ đây là cơ hội ông trời ban cho mình, vì lúc này hắn có thể cùng với Thẩm Ương Ương làm lại từ đầu.
Nhưng hắn lại không biết rằng vận mệnh sẽ xoay chuyển và chuẩn bị giáng cho hắn một cú đánh nặng nề.
Để hắn trải nghiệm cảm giác có lại được rồi mất đi.
Rốt cuộc, nàng cũng nhớ lại tất cả và trước mắt hắn, nàng bay ra khỏi chiếc lồng hoa lệ, biến mất khỏi cuộc đời hắn.
Trong mười năm kế tiếp, không có bất kỳ tin tức gì từ Thẩm Ương Ương và phần đời còn lại của hắn chỉ có thể sống trong sự giày vò hối hận đầy đau đớn.
Cho đến một ngày sau khi Diêu Chân lên ngôi, nàng ta đột nhiên đến lãnh cung, đem theo một bình rượu với ánh mắt tràn đầy thích thú đưa cho hắn xem một tấm bản đồ.
Nó không giống với những tấm bản đồ mà trước đây hắn đã xem, nó rộng hơn, chi tiết hơn, ghi lại nhiều quốc gia mà hắn chưa bao giờ nghe đến, đồng thời nó đánh dấu các con đường thương mại từ sa mạc cho đến biển cả, những con đường có thể đi đến phương Tây.
Diêu Chân nói rằng có một đoàn đội đi dọc theo bờ biển phía Nam thường xuyên đi lại giữa Đại Lương và các nước bên ngoài trong nhiều năm, trao đổi các mặt hàng tơ lụa, trà, và đồ sứ từ Đại Lương để đổi lấy gia vị và đá quý từ phương Tây.
Đồng thời mang về nhiều loại lương thực từ phương Tây mà ở Đại Lương không có.
Chủ nhân của con tàu đó sau khi đi du lịch nhiều nơi, đã vẽ nên một tấm bản đồ với những ghi chú địa điểm vô cùng chi tiết dựa trên những gì người đó đã gặp và trải qua trong suốt những năm tháng du ngoạn vòng quanh thế giới. Và cuối cùng người đó để lại tấm bản đồ này cho triều đình.
Thuyền trưởng con tàu đó là một nữ nhân tài giỏi không thua kém đấng nam nhân.
Nàng ấy họ Thẩm