Triệu Cửu Uyên nhướng mày :”Anh thật sự muốn đi cùng em?”
“Phải, em đi một mình không an toàn”
[…]
Nhìn biển hiệu chớp xanh chớp đỏ cùng với nhạc xập xình trước mắt, Thẩm Hạo quay sang nhíu mày nhìn cô :”Đây là nơi em muốn đến?”
Cô khẽ cười đi vào bên trong :”Phải nha”.
Nơi cô muốn đến chính là quán bar, nhưng thứ cô muốn chỉ là uống rượu, uống một chút thôi.
Não của cô cần quên đi những chuyện buồn mà
Anh nắm cổ tay cô kéo lại :”Đừng vào, muốn uống rượu thì anh dẫn em đến nơi khác”
“Thẩm Hạo, cũng đã đến rồi.
Chúng ta vào trong thôi”: Cô khẽ cười không hề để lời nói của anh vào tai mà đi vào trong.
Thẩm Hạo bất lực cũng đi vào theo cô
Bên trong tiếng nhạc cùng tiếng hò reo vô cùng ồn ào, cộng với mùi rượu xộc lên mũi khiến cho anh nhíu mày.
Quay qua ngảnh lại, Thẩm Hạo mới nhìn thấy cô đang ngồi ở chỗ pha chế.
Anh đi đến ngồi xuống bên cạnh cô
“Rượu của cô”: Bartender đẩy ly rượu whisky đến trước mặt Triệu Cửu Uyên rồi quay về làm việc của mình.
Cô cầm ly rượu kia lên rồi từ từ uống, chẳng mấy phút chốc lại hết.
Cô nhíu mày nhìn chằm chằm vào ly rượu
Sau đó gọi một bình rượu ra uống, từ ly này đến ly khác, Thẩm Hạo nhìn cô uống rượu như nước không nhịn được mà ngăn cản.
Anh cướp ly rượu trên tay cô :”Cửu Uyên đừng uống nữa, em say rồi”
Triệu Cửu Uyên nhìn bàn tay cầm ly rượu trống trơn mà nhíu mày nhìn sang người đàn ông bên cạnh :”Anh không uống còn cướp rượu của em sao?”
Nhìn ánh mắt mờ mịt của cô, Thẩm Hạo tức đến bật cười :”Anh thèm cướp rượu của em sao? Em nhìn bản thân đã uống say đến mức nào rồi kia kìa”
“Cái gì, anh nói em say? Thẩm Hạo là anh chưa biết tửu lượng của em.
Em vẫn chưa say đâu”: Triệu Cửu Uyên cướp ly rượu trên tay anh uống ừng ực, dù cô nói không say nhưng đầu óc lại bắt đầu quay cuồng, miệng không ngừng lẩm bẩm
“Thẩm Hạo thối tha… hức… anh đáng ghét…”
Thẩm Hạo bên cạnh dở khóc dở cười nhìn cô :”Anh làm gì chứ? Cửu Uyên sao em nói anh như vậy”.
Anh ôm cô vào lòng, đặt đầu cô lên vai anh, nước mắt của cô tuông ra thấm ướt cả vai áo của anh :”Đừng khóc, Cửu Uyên ngoan ngoãn xinh đẹp đừng khóc mà”
“Thẩm Hạo, anh có biết… có biết mình đáng ghét lắm không? Hu hu hu anh là đồ xấu xa…”
“Anh đã làm gì? Em nói anh nghe đi”
“Anh làm sao lại không biết hu hu… anh … anh đúng là tức chết em mà…”: Triệu Cửu Uyên tựa đầu lên vai anh, tay chân đá đấm vào người anh cho bỏ tức
Nhìn bộ dạng của cô, Thẩm Hạo ngược lại cảm thấy rất đáng yêu :”Được được, anh xấu xa, anh đáng ghét.
Bé cưng đừng khóc nữa được không, khóc sẽ rất xấu đó”
“Anh còn dám chê em xấu”: Triệu Cửu Uyên cắn lên vai anh