“Cửu Uyên, anh sai rồi.
Đừng bỏ anh có được không? Anh nghe em nói, anh sẽ không bỏ mặc em.
Em quay lại với anh có được không? Đừng rời xa anh”
“Bà xã, em đừng rời xa anh mà.
Từ nhỏ anh đã không có gia đình trọn vẹn chẳng phải em nói em cùng anh xây dựng một gia đình sao? Sao bây giờ em lại bỏ anh mà đi rồi.
Cửu Uyên em tỉnh lại có được không?”
“Em biết anh rất sợ cô đơn mà.
Cửu Uyên, em nhẫn tâm bỏ lại một mình anh sao?”
Cùng lúc đó bỗng dưng monitor hoạt động trở lại, anh mở to hai mắt nhanh chóng nhấn chuông gọi bác sĩ đến.
Tim của anh đập nhanh đến mức muốn nổ tung cả lồng ngực, tay anh vẫn luôn nắm chặt tay cô, anh sợ cô sẽ rời đi
Bác sĩ nhanh chóng chạy đến kiểm tra, ai nấy cũng trợn tròn mắt vì ngạc nhiên.
Không phải họ chưa từng gặp trường hợp chết đi sống lại nhưng bệnh nhân này chẳng những sống lại mà còn phục hồi mạnh hơn bình thường
Thẩm Hạo nhìn bác sĩ nơm nớp lo sợ :”Bác sĩ, cô ấy như thế nào rồi?”
“Cô ấy đã không sao, mọi thứ đã hồi phục rất tốt, thậm chí còn tốt hơn cả bình thường”: Ông bác sĩ ôn tồn nói.
Sau đó anh lại hỏi tiếp :”Vậy khi nào cô ấy sẽ tỉnh lại?”
“Cái này phải xem cô ấy rồi”
Nói xong, bác sĩ lẫn y tá đều rời khỏi, trong phòng chỉ còn lại cha mẹ Triệu, bà nội Triệu và anh.
Thẩm Hạo ngồi bên cạnh giường chăm chú nhìn khuôn mặt của cô mím môi không nói tiếng nào.
Người phụ nữ nằm trên giường bỗng dưng cựa quậy, mí mắt giật giật từ từ mở ra.
Triệu Cửu Uyên nhất thời không quen với ánh sáng trong phòng mà nhíu mày, bên tai cô lại vang lên những giọng nói quen thuộc
“Cửu Uyên”
“Con gái, con tỉnh rồi???”
“Bác sĩ, bác sĩ”
Khi đã quen dần với ánh sáng, trước mắt cô chính là gương mặt của Thẩm Hạo, sau đó là cha mẹ và còn có cả bà nội.
Cô muốn chống người ngồi dậy nhưng tay vừa chống lên đã cảm nhận được cơn đau thấu xương, sau đó liền bị anh ngăn lại :”Đừng đừng, em cứ nằm ở đó đi”
Hai mắt cô rưng rưng nhìn anh mếu máo :”Ông xã, tay của em..”
“Anh biết anh biết, anh thổi cho em có được không?”: Ánh mắt của anh đầy lo lắng, cầm bàn tay cô thổi thổi, miệng không ngừng lên tiếng :”Đừng khóc, đừng khóc”
“Ông xã, tại sao em lại ở đây? Em bị làm sao vậy?”
Nghe câu nói vô cùng ngạc nhiên của cô, mọi người liền sững người lại nhìn chăm chăm vào cô.
Mẹ Triệu mím môi lo lắng cất tiếng hỏi :”Cửu Uyên, con không nhớ gì sao?”
“Hả? Nhớ gì ạ”: Triệu Cửu Uyên ngơ ngác nhìn mọi người
Sau đó cha Triệu liền xua tan đi bầu không khí :”Không có gì, không có gì.
Con đã tỉnh lại là tốt rồi”
Nhưng cô đâu phải là một